Chương 12: (Vô Đề)

Trận đấu tập hôm nay, mọi người trong YD trừ Phì ca đều không mấy để tâm.

Bọn họ xem trọng An Trục Khê và Mễ Nhạc, nhưng đây là một trò chơi đồng đội, hai người không có khả năng đánh thắng được YD năm người.

Top Quỷ Đăng là thiếu niên quái gở, lời nói có thể đếm trên đầu ngón tay.

Đi rừng A Mãn tính tình hiền lành, luôn cười ha hả.

Phì ca dành hết thời gian để khóc, hoàn toàn bị An Thần đè bẹp.

Đấu tập như thế này không quá quan trọng, nhưng họ cảm nhận được sự vui vẻ mà trước giờ chưa bao giờ có sau khi thắng liên tiếp ba trận.

Thắng là phải, năm tuyển thủ dẫn đầu chống lại một đội tạm thời, nếu thua thì chắc họ phải úp mặt vào tường nhịn ăn ba bữa.

Nhưng cảm giác vui sướng này không phải do chiến thắng mang lại mà là từ trải nghiệm trong trò chơi.

Trải nghiệm đó hơi khó diễn tả, nhưng nó thực sự tồn tại.

A Mãn mỗi lần nhìn bản đồ nhỏ đều có thể nhìn thấy cái mình muốn thấy.

Quỷ Đăng bị địch lừa gạt nên muốn tấn công, một giọng nói thanh thúy kịp thời vang lên bên tai anh ta: "Hàn Tín biến mất, đường trên cẩn thận."

Sau đó Hàn Tín lập tức nhảy ra!

Nếu không có lời nhắc nhở này, Quỷ Đăng không chết thì cũng mất rất nhiều máu, đến lúc anh ta về thành, tháp ngoài của đường trên cũng khó giữ được.

Bên Phì ca khá thảm, chủ yếu là do suy sụp tinh thần cho nên dù có nhận được lời nhắc nhở anh ta cũng không thể trốn, bị An Thần ấn trên mặt đất.

Tạ Tinh Thùy thì khỏi phải nói, sự thay đổi của anh ấy quá rõ ràng.

Đội trưởng chắc chắn là đệ nhất ADC của giải đấu, thể hiện vô cùng tốt.

Giỏi giang là vậy nhưng trên sân thi đấu anh vẫn rất cẩn thận, cẩn thận đến nỗi làm người khác phải đau lòng.

Giai đoạn đầu anh vừa phát triển vừa farm, lại còn phải nhìn tám đường, nghe bốn hướng.

Giai đoạn giữa anh phải kết hợp với đội để chỉ huy, để nhìn được toàn cục.

Về sau mệt hơn nữa, nếu thuận lợi, vậy phải ổn định tinh thần tuyển thủ, để cho mấy thằng nhóc nghịch ngợm này đừng buông thả.

Nếu không thuận lợi lại càng mệt, liều mạng tìm cơ hội, cố gắng farm, làm cho đồng đội tin tưởng thì mới có thể trở mình, có hy vọng thắng lợi.

Nhưng hôm nay Tạ Tinh Thùy rất thoải mái, cũng có thể nói là do địch không mạnh cho nên không cần cẩn thận, nhưng đây không phải là toàn bộ nguyên nhân.

Các đồng đội cùng anh kề vai chiến đấu cả ngàn trận có thể hiểu rõ vì sao anh ấy thoải mái như vậy, là bởi vì support mới của họ.

Tống Ý nói rất ít, nhưng mỗi khi giọng nữ dịu dàng ấy cất lên là mọi người lại cảm thấy yên tâm vô cùng.

Bởi vì cô phán đoán cực chuẩn, bởi vì cô luôn xuất hiện kịp thời, bởi vì khả năng nắm bắt tình hình của cô mạnh đến đáng sợ!

Trước kia lúc Đông Cao support, huấn luyện luôn nói với Tạ Tinh Thùy: "Cậu nên tin tưởng support hơn, cậu không cần phải ép mình chịu mọi thứ như vậy."

Lần nào Tạ Tinh Thùy cũng trả lời: "Được."

Nhưng anh không làm được.

Không phải Tạ Tinh Thùy không muốn, mà là không có cách nào tin tưởng.

Bởi vì anh rất nhạy bén, trực giác đã nói cho anh biết đó là sai thì sao anh có thể dẫn dắt đồng đội, cùng nhau đi sai hướng được chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!