Chương 9: (Vô Đề)

Trịnh Mậu Huân trừng mắt nhìn anh, nhưng lại không nhịn được ngáp một cái, thế là hoàn toàn không có khí thế gì. Hắn bắt chéo chân, ngồi ngân nga một giai điệu nào đó nhưng lại lệch tông.

Trần Văn Cảng định nói thì Trịnh Mậu Huân nhận được điện thoại, vừa cười phá lên vừa chửi bới đám bạn xấu: "Mẹ mày! Thằng khốn... Ở đâu? Được, biết rồi, đi ngay đây."

Trần Văn Cảng kiên nhẫn chờ đợi, Trịnh Mậu Huân nghe điện thoại xong, thấy anh vẫn còn ở đó: "Sao anh vẫn chưa đi?"

"Cậu định đi đâu?" Trần Văn Cảng hỏi.

"Anh bớt đi." Trịnh Mậu Huân nói: "Anh đòi quản lý tôi, còn không nhìn lại xem mình có tư cách không, anh là cái thá gì?"

Trần Văn Cảng dựa vào khung cửa, đánh giá bộ mặt đáng ăn đòn của hắn. Trịnh Mậu Huân cầm chìa khóa xe lên, nhưng bị chặn ở cửa không ra được. Hai người không ai nhường ai.

Trần Văn Cảng nhìn hắn, không có 1ý định tránh ra, anh đột nhiên hỏi Trịnh Mậu Huân: "Cậu đã từng nghe câu nói này chưa?"

"Câu nào?"

"Ồ, chắc hẳn cậu đã từng nghe rồi, chúng ta đều đã từng đi học, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn."

Trịnh Bỉnh Nghĩa lớn tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh, đây không phải là điều mà Trịnh Mậu Huân thường nghĩ tới, hắn dường như đột nhiên mắc kẹt.

Trần Văn Cảng chỉ cười: "Cậu không biết ba cậu trước đây làm việc thế nào sao? Vài năm trước khi cha nuôi còn khỏe mạnh, ông thường đến công ty sớm hơn giờ làm việc ít nhất một giờ, ngay cả cô lao công trong công ty cũng không đến sớm bằng ông ấy. Vào thời điểm đó, hầu như không ai sử dụng thang máy trong tòa nhà này, vì ông ấy luôn đi cầu thang bộ bất kể lên tầng nào, chủ tịch đã không đi thang máy thì có ai dám vượt quá giới hạn.

Điều này cũng gián tiếp cho thấy phong cách quản lý công ty của cha nuôi mạnh mẽ cứng rắn đến mức nào, trước đây không ai dám phớt lờ ông ấy. Nhưng giờ ông ấy đã già rồi. Bây giờ mà cậu bắt ông ấy đi lên đi xuống sáu tầng cầu thang mỗi ngày, đầu gối và tim của ông ấy sẽ phàn nàn, Trịnh Mậu Huân, ông ấy đã bước vào tuổi già rồi."

Trịnh Mậu Huân há miệng nhưng không biết trả lời thế nào. Hắn không còn tâm trạng để ngâm nga nữa, sắc mặt cũng u ám, tâm trạng không thoải mái.

Hắn nghe Trần Văn Cảng nói tiếp: "Con người già đi, các chức năng thể chất sẽ ngày càng suy giảm, cho đến khi ba cậu rời bỏ cậu, không thể bảo vệ cậu nữa. Trịnh Thị rồi cũng phải thay đổi triều đại, cậu có biết bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu và Trịnh Ngọc Thành không? Người ta cần gì quan tâm tới danh tiếng của tôi? Gia sản của nhà cậu cũng có chia cho tôi đâu, đám thợ săn ảnh thậm chí còn không thèm viết thêm cho tôi vài đoạn nữa kìa, bọn họ chỉ cần tìm điểm yếu của cậu thôi."

Trần Văn Cảng vỗ vai hắn: "Nhưng bây giờ cậu vẫn còn một người cha để hiếu thảo, nên biết trân trọng đi."

Buổi chiều, Trịnh Mậu Huân không đi tìm đám bạn của mình nữa.

Sau đó Trần Văn Cảng lại vào, hỏi hắn nhật ký công việc, Trịnh Mậu Huân lười biếng bắt chéo chân, lật qua lật lại hồi lâu rồi ném qua.

Trần Văn Cảng nhắc nhở: "Ngồi đàng hoàng."

Trịnh Mậu Huân không nghe: "Mắc mới gì tới anh."

Trần Văn Cảng lật trang nhật ký công việc, ngồi đó lật từng trang như thể đang kiểm tra bài tập về nhà của học sinh tiểu học. Trịnh Mậu Huân lại thấy khó chịu, tự hỏi tại sao mình phải nghe lời anh ta nhỉ. Trần Văn Cảng chỉ hơn hắn có hai tuổi, bày đặt làm người lớn cái gì.

Hắn nghi ngờ người kia xem "bài tập" của mình sẽ tỏ vẻ khinh thường, bèn học theo cá nóc dựng sẵn gai nhọn khắp người lên, sẵn sàng phản bác bất cứ lúc nào, nhưng Trần Văn Cảng chỉ nói cảm ơn.

Trịnh Mậu Huân sửng sốt: "Chỉ có vậy thôi sao?"

Trần Văn Cảng bèn hỏi: "Cậu còn điều gì muốn nói nữa không?"

"Anh... Tôi không có gì để nói với anh hết." Trịnh Mậu Huân lắp bắp: "Đến giờ rồi. Tôi phải tan làm."

"Ờ." Trần Văn Cảng hỏi: "Cậu đi gì đến đây? Tự lái xe à? Có tiện cho tôi đi nhờ không?"

Trịnh Mậu Huân lại đưa ra một quyết định như bị ma xui quỷ khiến khác trong ngày hôm nay, hắn không vui chút nào, nhưng vẫn đồng ý.

Đến hầm gửi xe, Trịnh Mậu Huân mở cửa xe, ngoảnh đầu nhìn Trần Văn Cảng rồi đột nhiên đổi ý như muốn đùa ác. Hắn đắc ý ném chìa khóa xe xuống: "Tôi suýt quên mất, xe thể thao của tôi vẫn còn mới. Tôi lại không muốn anh ngồi vào."

"Cậu không muốn chở tôi thì tôi có thể gọi taxi. Không cần phải miễn cưỡng." Trần Văn Cảng chẳng hiểu ra sao, nhìn hắn: "Chẳng qua vì cậu cũng sắp về nhà nên tôi hỏi thêm một câu vậy thôi."

"... Xí." Trịnh Mậu Huân mở cửa xe, cảm thấy chẳng thú vị gì: "Lên đi."

Một chiếc BMW màu bạc đột nhiên lao ra từ vị trí gửi xe dành riêng gần đó, lái ra khỏi lối đi trước. Tốc độ này quá nguy hiểm trong hầm gửi xe, cũng may là Trịnh Mậu Huân vẫn chưa khởi động, hắn chửi thề một câu, nhưng lại thấy biển số xe trông quen quen. Sau khi nhận ra đó là xe của ai, hắn bỗng không còn tức giận nữa, con quỷ nhỏ trong lòng lại hào hứng vùng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!