Chương 8: (Vô Đề)

Có lẽ Trần Văn Cảng ngày nhớ đêm mơ, đêm đó anh lại mơ thấy giấc mơ liên quan đến Hoắc Niệm Sinh.

Thực ra không nhìn thấy người thật, anh mơ thấy ngày Hoắc Niệm Sinh gặp tai nạn.

Anh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Amanda, giọng cô khàn khàn: "Anh Trần, tôi rất tiếc, có một tin tức không may..."

Trong ký ức, Trần Văn Cảng vẫn cảm thấy đó là một ngày gió mưa bão bùng, nhưng thật ra thời tiết hôm đó rất đẹp, trời trong xanh, nước trong vắt, ngay cả hồ nước nối liền với biệt thự cũng gợn sóng lấp lánh. Đẹp đến nỗi anh cảm thấy Hoắc Niệm Sinh có thể bước vào bất cứ lúc nào, giục anh ra ngoài đi dạo.

Trong thời tiết như thế, anh nghe Amanda nói đầy tiếc nuối: "Xin chia buồn."

Đầu óc Trần Văn Cảng trống rỗng.

Trước mắt anh, tương lai và cuộc đời đều trắng xóa trống rỗng.

Đó là một màu trắng ngột ngạt, tuyệt vọng, khiến người ta nghẹt thở, màu trắng của những bông hoa cài trên mỗi chiếc áo đen trong đám tang.

Anh ngơ ngác cầm trên tay bức thư tuyệt mệnh của Hoắc Niệm Sinh, trên đó có câu hỏi rằng liệu anh có từng thực sự thương y dù chỉ một lần hay không.

Có chứ.

Chỉ là không cần phải trả lời nữa, ngay cả người hỏi cũng biết không có cơ hội nghe thấy nữa.

Có một vầng hào quang sáng rực trong giấc mơ. Trần Văn Cảng chạy về phía nó, nhấc chân lên định đuổi theo, nhưng dù cố thế nào cũng không thể nhúc nhích. Lúc đó anh mới nhận ra rằng không biết từ lúc nào mình đã biến thành một cái cây khô, bộ rễ xoắn lại cháy sém và xấu xí bám chặt tại chỗ. Một cặp móng vuốt sắc nhọn cắt mở lồng ngực, trong đó chỉ có một cái hốc cây khô cằn mục nát, chất chứa nỗi đau đớn tột cùng. Thảo nào mà sinh mạng anh chẳng thể nở hoa được nữa.

Trần Văn Cảng tỉnh dậy với trái tim loạn nhịp, trời vẫn còn tối.

Sau khi tỉnh dậy, anh ngồi trong bóng tối một lúc, ấn vào ngực mình cho đến khi nhịp tim bình thường trở lại, cuối cùng anh quyết định xem thử gần đây có thể đăng ký khám bệnh ở đâu. Anh nghĩ rằng mình trở lại với cơ thể trẻ trung thì có thể thoát khỏi trói buộc của bệnh tật, nhưng giờ có vẻ như anh nên đi kiểm tra.

Anh với tay lấy điện thoại, muốn mở trang web chính thức của bệnh viện, nhưng ngón tay lại quen đường quen nẻo nhấp vào danh bạ. Nhìn chằm chằm vào con số được ghim rồi ngây ra.

Ban ngày anh lừa dối Trịnh Bảo Thu bằng thái độ hờ hững, nhưng không thể lừa dối chính mình...

Dù Hoắc Niệm Sinh bây giờ trông như thế nào, đang ở giai đoạn nào của cuộc đời, tính tình ra sao, cách đối nhân xử thế, hỷ nộ ái ố thế nào, có khác gì so với ký ức của Trần Văn Cảng hay không, thì y vẫn là một Hoắc Niệm Sinh đang còn sống, có thể chạm vào được.

Từ khi tái sinh, anh vẫn ở lại nhà họ Trịnh, từng bước đi theo con đường của kiếp trước.

Trong thâm tâm, chẳng qua là vì muốn chờ đợi một cơ hội để được gặp y.Vì giấc mơ này và di chứng của chứng mất ngủ mà đến tận khi ăn sáng, đầu óc Trần Văn Cảng vẫn ở trong trạng thái hỗn loạn mệt mỏi.

Nhưng anh giả vờ thoải mái, nhìn bên ngoài vẫn rất tươi tỉnh, ngược lại, Trịnh Ngọc Thành mới gọi là tiều tụy. Có lẽ cả đêm qua hắn không ngủ được nhiều, dưới mắt có hai quầng thâm, thậm chí còn tự làm xước da khi cạo râu vào buổi sáng.

Trần Văn Cảng vừa kéo ghế ăn ra thì Trịnh Ngọc Thành đột nhiên đẩy chén của mình đi, nhìn bác Lâm quản gia: "Tôi no rồi."

Bác Lâm chưa kịp nói gì, vừa quay đầu một cái thì người đã mất hút, Trịnh Ngọc Thành tự mình lái xe đi mất.

Dù không yêu đương với nhau, Trần Văn Cảng cũng hiểu rõ hắn như lòng bàn tay. Trịnh Ngọc Thành giận dỗi, ý đồ chỉ đơn giản là: Muốn vạch rõ ranh giới phải không? Thì cứ làm đi.

Không hiểu sao mà Trịnh Bảo Thu cũng rất kỳ lạ, đang liếc mắt nhìn Trần Văn Cảng, bị anh bắt gặp: "Mặt anh dính gì à?"

"Không có gì, em vẫn chưa tỉnh." Trịnh Bảo Thu lắc đầu ngáp dài: "Ai đưa em thịt xông khói với?"

Trần Văn Cảng đưa đĩa cho cô rồi đứng dậy. Anh không có xe riêng, trước kia thường đi chung xe với Trịnh Ngọc Thành, vốn cũng không thấy bất tiện. Bác Lâm sắp xếp: "Hôm nay để tài xế đưa con đến công ty, để bác xem ở nhà có xe nào đang rảnh cho con dùng không."

Trần Văn Cảng cảm ơn, đợi tài xế ăn sáng ở nhà sau xong rồi đưa anh đến cổng tòa nhà của tập đoàn Trịnh Thị.

Danh xưng Vua Thuyền của Trịnh Bỉnh Nghĩa ở Kim Thành không phải là gọi chơi. Tập đoàn Trịnh Thị khởi nghiệp là một công ty vận tải, qua nhiều thập kỷ trong tay ông, nền tảng ngày càng vững chắc hơn. Hiện nay việc kinh doanh đã mở rộng sang nhiều lĩnh vực khác, nhưng vận tải hàng hải vẫn là ngành chính, tập đoàn có 300 tàu thuộc sở hữu của công ty và hàng ngàn tàu thuê, các tuyến vận tải container bao phủ châu Á, châu Âu, châu Mỹ, Trung và Nam Mỹ, cộng lại phải có đến hàng trăm ngàn nhân viên các cấp làm việc tại hàng trăm cảng trên khắp thế giới.

Trụ sở chính tại Kim Thành là một tòa nhà riêng ở ngoại ô. Tòa nhà không cao, chỉ có 7 tầng nhưng diện tích lại khá lớn. Nhà cổ đã trải qua trăm năm mưa gió, mang đậm dấu ấn lịch sử, các bức tường bên ngoài được lớp lớp dây trinh đằng bao phủ.

Trịnh Ngọc Thành có một văn phòng nhỏ ở tầng bốn, nhìn từ cửa sổ ra chỉ thấy một màu xanh mướt, xa xa còn có cả đường bờ biển. Hắn và Trần Văn Cảng bắt đầu thực tập tại công ty vào mùa hè sau khi tốt nghiệp trung học, luân phiên làm trong nhiều phòng ban cơ sở khác, có thể coi như là một cậu ấm chịu thương chịu khó. Là con trai của ông chủ, hắn cũng không được cưng chiều, chỉ hưởng một đặc quyền nhỏ là có văn phòng riêng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!