Tài xế đã lái chiếc Lincoln đến cửa trung tâm thương mại chờ sẵn.
Hai người lên xe, chú chó Poodle được đón về đang ngửi loanh quanh trong lồng ở ghế sau, Trịnh Bảo Thu đưa ngón tay ra trêu nó nhưng trên mặt không có nụ cười, vẫn luôn có vẻ suy tư suốt dọc đường trở về.
Cảm xúc của cô hiện rõ trên khuôn mặt, Trần Văn Cảng không thể không nhìn ra. Anh không nói thêm gì nữa, mà chỉ đặt tay lên lồng chó.
Cuối cùng Trịnh Bảo Thu cũng ngẩng đầu lên, liếc nhìn tài xế rồi nghiêng người lại gần. Cô hạ giọng xuống, dùng giọng gần như thì thầm hỏi Trần Văn Cảng: "Anh nghĩ sao về anh họ em?"
Trần Văn Cảng không có lý do gì để tỏ ra quá quen thân với Hoắc Niệm Sinh, nên nói: "Không biết. Rất hào phóng?"
"Không hỏi anh cái này, anh ấy không ổn thì đúng hơn."
"Em nghĩ có vấn đề ở đâu?"
"Em nghĩ anh ấy ân cần như vậy vì muốn theo đuổi anh."
Trần Văn Cảng nghẹn lời. Trịnh Bảo Thu nói tiếp: "Anh cũng là đàn ông, anh sẽ khen người đàn ông khác mặc gì cũng đẹp à?"
Rất muốn phản bác nhưng không có lý do để bác bỏ. Trần Văn Cảng không thể thừa nhận đây là lời tán tỉnh mà Hoắc Niệm Sinh để lại cho anh.
Thì ra anh đã coi thường Trịnh Bảo Thu. Trong tiềm thức, Trần Văn Cảng luôn cảm thấy cô vẫn là cô bé mặc váy đính bươm bướm năm đó. Chỉ đến lúc này anh mới ý thức được, thì ra cô đã là một sinh viên đại học trưởng thành rồi. Cô chịu ảnh hưởng từ gia đình lớn của mình, mặc dù ngây thơ cũng vẫn có một mặt sớm phát triển, thế nhưng Trần Văn Cảng ở độ tuổi này có thể không nhạy bén bằng Trịnh Bảo Thu.
Kiếp trước, anh cũng gặp Hoắc Niệm Sinh ở thời gian này, ngẫm lại, cũng không phải là chưa từng nhận được tín hiệu tương tự. Chỉ là lúc đó anh rất bài xích, theo bản năng chỉ muốn tránh xa loại người này. Chưa tính đến việc anh và Trịnh Ngọc Thành thân thiết như một người, chung thủy kiên định, không có khả năng thay lòng đổi dạ, chỉ tính riêng hình tượng của Hoắc Niệm Sinh trong suy nghĩ của anh khi ấy chẳng qua chỉ là một tên ăn chơi lăng nhăng khắp nơi, anh không cho rằng Hoắc Niệm Sinh có thể tin tưởng được. Thả thính khắp nơi, lời của một tay chơi sao đáng tin là thật?
Ngay cả Trịnh Bảo Thu bây giờ cũng nghĩ thế: "Trời đất ơi, nếu anh họ em thực sự theo đuổi anh, tốt nhất là anh đừng đến gần anh ấy quá."
"Em lo là anh sẽ bị anh ấy lừa dối?"
"Em không nói xấu anh ấy đâu nhé, anh họ không phải là người xấu." Trịnh Bảo Thu dùng tay chống cằm: "Chỉ là đời sống riêng tư không được chừng mực ý tứ cho lắm. Anh thấy mẹ em bảo em phải qua lại với anh ấy, nhưng vẫn nhắc nhở phải tránh xa đám bạn xấu của anh ấy, không được làm bậy với những kẻ ăn chơi đó thôi."
Từ làm bậy này có vẻ hơi cường điệu nên cô đổi giọng: "Dù sao đi nữa, chưa ai từng thấy người tình cố định nào bên cạnh anh ấy, thế là biết anh ấy không kiên trì rồi. Thật đấy, anh nghe em đi, làm bạn với anh ấy thì đúng là rất tốt, nhưng tuyệt đối không được yêu đương gì đâu."
Trần Văn Cảng chỉ cười, nói đã biết.
Thấy anh lạnh nhạt như vậy, Trịnh Bảo Thu cũng không quá lo lắng. Tính cách trưởng thành và kiên định của anh hoàn toàn khác biệt với người anh họ chỉ thích bỡn cợt trong ấn tượng của cô. Cho dù Hoắc Niệm Sinh có muốn chơi thì cũng sẽ không tìm một đối tượng nhàm chán như vậy, nhiều nhất thì chỉ tò mò một lúc thôi. Anh không muốn thì Hoắc Niệm Sinh cũng sẽ không ép buộc được.Khi về đến nhà, vẫn còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ ăn tối. Trần Văn Cảng giúp Trịnh Bảo Thu mang chiến lợi phẩm mua sắm trong ngày lên phòng.
Khi Trần Văn Cảng trở về phòng ngủ với túi quần áo, vừa bước vào phòng đã phải giật mình, trong phòng có thêm một bóng người. Là Trịnh Ngọc Thành không mời mà đến, đang ngồi ở đầu giường, không biết đã chờ bao lâu.
"Văn Cảng."
"Sao anh không đến công ty?"
"Hôm nay ba kêu anh về nhà, nói có việc muốn nói với anh."
Trần Văn Cảng nhanh chóng hiểu ra. Có hai đương sự, Trịnh Bỉnh Nghĩa tất nhiên là phải lần lượt nói chuyện với từng người. Anh đặt túi sang một bên, kéo ghế ngồi xuống: "Cha nuôi đã nói gì với anh?"
Lúc này là thời điểm chuyển giao từ chiều sang tối, đèn không bật nên ánh sáng trong phòng có phần mờ nhạt u ám.
Trịnh Ngọc Thành trốn trong phòng của Trần Văn Cảng suốt buổi chiều, ngây người ra nhìn ánh nắng mặt trời từ lúc chói chang lóa mắt đến khi chập chờn chực tắt. Hắn vật lộn với chính mình trong tâm trí, nhớ lại cảnh tượng buổi chiều, Trịnh Bỉnh Nghĩa cảnh cáo rằng không có cơ hội nào cho hắn và Trần Văn Cảng bên nhau, bảo hắn tự lo lấy thân.
Trịnh Ngọc Thành vốn đã muốn tranh luận với cha mình về vấn đề này. Hắn chuẩn bị sẵn rất nhiều ý tưởng trong đầu, cố gắng thuyết phục cha mình rằng thời thế đã thay đổi, bây giờ không còn là thời kỳ cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa, mà phải tôn trọng quyền con người, phải tự do, phải bình đẳng, các nhóm thiểu số khác cũng cần được tôn trọng.
Tuy nhiên, Trịnh Bỉnh Nghĩa chỉ cần một câu đã chặn đứng mọi suy luận của hắn: "Con tự do, con cởi mở, thế con định sau này nhà họ Trịnh phải làm sao? Trịnh Ngọc Thành, không ai nợ con điều gì cả, nếu con có khả năng thì đừng xin gia đình một xu nào, ra ngoài sống cuộc sống tự do của mình, ba sẽ không ngăn cản."
Hắn ngậm miệng.
Bên tai là lời Trịnh Bỉnh Nghĩa nói: "Vì vậy, con không cần phải nói với ba những cái này. Con chê ba của con tư tưởng cổ hủ, nhưng ba muốn hỏi lại con, con đã bao giờ cân nhắc đến trách nhiệm của chính mình chưa? Sau này mỗi năm về nhà cúng tổ tiên con định đưa một người đàn ông theo? Vậy tại sao ba lại không để Mậu Huân đi?"
Cho dù là vì giá cổ phiếu của công ty hay vì khái niệm quan hệ họ hàng, người đứng đầu nhà họ Trịnh đều phải có một cuộc hôn nhân trọn vẹn để nối dõi tông đường. Nếu hắn thực sự không thể làm được thì vẫn sẽ có ứng cử viên phù hợp hơn. Hoàng tộc nước ngoài từng có một vị vua phải từ bỏ ngai vàng để cưới người vợ xinh đẹp mình thích, xưa nay chẳng ai có thể giữ được cả cá và tay gấu, Trịnh Ngọc Thành hắn có tư cách gì mà mơ tưởng rằng mình có thể có cả hai?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!