Chương 6: (Vô Đề)

Trịnh Bảo Thu chớp mắt, rồi cho rằng đây là sự ăn ý kỳ lạ giữa đàn ông với nhau nên không trách Trần Văn Cảng tự ý quyết định. Nhân viên bán hàng đưa ra một chiếc hộp dài, trên thắt một dải ruy băng màu tối, Trần Văn Cảng giúp cô cầm, nhiệm vụ coi như hoàn thành.

Thế nhưng, Trịnh Bảo Thu đi dạo phố sẽ không bao giờ tồn tại tình huống đi thẳng vào vấn đề rồi về nhà ngay. Có câu "đến cũng đến rồi", tiếp theo đó cô kéo theo Trần Văn Cảng đi đo quá nửa diện tích khu thương mại bằng hai chân.

Trịnh Bảo Thu giơ quần áo lên: "Giúp em xem nào, chọn áo khoác ren denim, hay là áo satanh thêu hoa đây?"

Trần Văn Cảng nhìn kỹ một lúc rồi nói cả hai đều đẹp, nhưng phong cách hơi khác nhau.

Trịnh Bảo Thu chê anh cho lời khuyên hoàn toàn vô ích, sau cùng quyết định mua cả hai.

Trần Văn Cảng đóng vai một cái giá treo túi, hai người hết đi lại dừng. Không một khung cửa sổ sáng đèn nào có thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của cô, tài xế ở lại trung tâm thú cưng trông chừng chó nên thoát nạn, nhưng Trần Văn Cảng thật ra không ngại dành thời gian đi dạo phố với cô.

Khi anh mới đến nhà họ Trịnh, Trịnh Bảo Thu vẫn còn là một cô bé lớp một, tò mò nhìn anh hồi lâu rồi giật con bướm nhỏ trên váy đưa cho anh chơi. Từ đó trở đi, Trần Văn Cảng coi cô như em gái mình. Anh luôn có thái độ khoan dung vô hạn với Trịnh Bảo Thu.

Với Trịnh Bảo Thu, mặc dù trong nhà có nhiều anh trai, nhưng Trần Văn Cảng là người duy nhất có thể tâm sự. Tuy Trịnh Ngọc Thành đối xử tốt với cô nhưng lại có mối quan hệ không mấy thân thiết với mẹ và anh ba, nên không thích hợp để nói chuyện sâu xa; Trịnh Mậu Huân là một tên ngốc nghếch không biết suy nghĩ, tâm sự với hắn chỉ có thể tức chết mà thôi. Chỉ riêng Trần Văn Cảng là người kín đáo điềm tĩnh, có thể yên tâm giao bí mật cho anh.

Còn về phần Mục Thanh, thực ra Trịnh Bảo Thu không thích người anh họ chỉ hơn cô một tuổi này nhất. Cô chỉ nói riêng với Trần Văn Cảng, cô cho rằng Mục Thanh quá mưu mô, từ khi còn nhỏ đã lợi dụng cô chuyển lời cho Trịnh Bỉnh Nghĩa. Khi lớn lên cô mới hiểu ra, mà đã ghét rồi thì Mục Thanh làm gì cũng không vừa mắt cô, làm gì cũng là sai trái.

Hai người vừa đi vừa nói xấu sau lưng người khác, chủ yếu là Trịnh Bảo Thu nói, nhắc đến Mục Thanh thì phải bằng hết những món đồ mới cùng kiểu với Trần Văn Cảng mà gã chọn mỗi mùa, để rồi đến khi thấy anh mặc cùng một kiểu áo đó thì lại mỉa mai.

Trần Văn Cảng đã không còn nhớ rõ những chuyện vặt vãnh đó nữa. Về phần mình, anh không bao giờ nghĩ đến việc phàn nàn. Hàng quý, các thương hiệu xa xỉ lớn sẽ gửi danh mục sản phẩm mới tới nhà của khách hàng SVIP để họ lựa chọn trước, công bằng mà nói, nhà họ Trịnh không cố ý đối xử tệ với anh về điều kiện ăn mặc đi lại. Nếu không có người trả tiền thì đừng nói đến mặc đụng hàng, anh thậm chí còn không có cơ hội chạm vào những thương hiệu xa xỉ này, càng không có quyền kén chọn hay mặc cả.

Đi ngang qua một cửa hàng quần áo nam, Trịnh Bảo Thu kiên quyết kéo Trần Văn Cảng vào.

Cô bỗng nhiên nổi hứng, nói lần này phải chọn hai chiếc áo thật đặc biệt, thề không để anh mặc đụng hàng nữa. Nhưng phong cách của thương hiệu này thoạt nhìn giống như một bảng màu bị đảo lộn, Trần Văn Cảng trả lại chiếc áo nỉ màu huỳnh quang trên tay cho nhân viên bán hàng, vì nó đặc biệt đến nỗi anh không dám mặc.

Cuối cùng, anh tìm thấy chiếc áo sơ mi trắng kiểu dáng cơ bản duy nhất trong cửa hàng: "Cái này thì sao?"

"Không được không được, quá bình thường."

"Thẩm mỹ của em làm sao thế, mặc như cây thông Noel là đẹp sao?"

Đôi mắt như trái nho đen của Trịnh Bảo Thu đảo qua đảo lại, rồi dừng lại ở một chiếc áo lụa khác có họa tiết rồng phượng may mắn. Cô thúc giục Trần Văn Cảng đi thử kiệt tác của nhà thiết kế đó: "th* t*c đến đỉnh điểm sẽ thành tao nhã tuyệt đối, muốn thử thì thử cái đó."

Trần Văn Cảng dở khóc dở cười. Trịnh Bảo Thu trêu anh rằng mục đích tồn tại của trai đẹp chính là làm móc treo quần áo.

Hai ba khách hàng khác trong cửa hàng cũng quay đầu lại nhìn, cô nhân viên bán hàng bên cạnh cũng mỉm cười: "Da quý khách trắng, cứ thử đi, không mua cũng không sao."

Cuối cùng, Trần Văn Cảng vẫn đưa tay ra.

Anh chưa kịp nhận áo từ tay Trịnh Bảo Thu, có người đứng bên cạnh đưa cho anh một chiếc móc khác: "Cái màu đen này thế nào?"

Trịnh Bảo Thu quay lại, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Anh họ! Thật trùng hợp, sao anh ở đây thế, anh đến đây khi nào vậy?"

Đó là một giọng nói không thể quen thuộc hơn nữa.

Nước dưới biển đã khô cạn, nước trong sông cũng đã cạn khô.

Trần Văn Cảng như đang chìm vào giấc mơ.

Anh nhìn thấy rõ người vừa đến

- cao lớn thẳng tắp, chiều cao có thể sánh ngang với người mẫu, mặc bộ đồ đi săn kẻ caro màu nâu, mái tóc đen chải ngược ra sau, đôi mắt hoa đào đa tình luôn ẩn chứa nét giễu cợt, ăn mặc như một tay chơi điển hình.

Hoắc Niệm Sinh hàng thật giá thật.

Y bất ngờ bước ra khỏi ký ức xưa cũ, hiện ra sống động trước mặt Trần Văn Cảng.

Trần Văn Cảng thấy tai ù đi. Trái tim trong lồng ngực anh không còn, mà thay vào đó là máy tạo nhịp tim, âm thanh thình thịch truyền đến màng nhĩ, khiến anh không nghe thấy gì nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!