Trên đường đưa Trần Văn Cảng về nhà, Hoắc Niệm Sinh đột nhiên hỏi: "Nếu có người mà em vô cùng căm ghét, em có muốn trả thù người đó không?"
Câu hỏi này có thể nói là rất quen tai. Trần Văn Cảng quay đầu nhìn y, chậm rãi hỏi: "Ghét thế nào? Mà đến mức muốn trả thù?"
"Không có gì, tôi cảm thấy em sẽ không làm thế."
"Tại sao?" Trần Văn Cảng mỉm cười.
"Chưa xem phim Hollywood bao giờ à? Người tốt sẽ không làm những việc giống như người xấu làm, nếu không thì anh ta không phải là người tốt." Hoắc Niệm Sinh nghiêm túc như thật: "Em là người 'chỉ lo làm việc thiện, không lo đến tương lai'... Ông trời sẽ không nỡ sắp xếp cho em một kết cục tồi tệ đâu."
Trần Văn Cảng sửng sốt, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời, cảm xúc khó hiểu bỗng dâng lên trong lòng. Kiếp trước và kiếp này cứ như hai lớp bột phủ lên nhau của một món tráng miệng, có phần nhào lẫn vào nhau, có phần tách biệt rõ ràng.
Cuối cùng, Hoắc Niệm Sinh thả anh trước cửa nhà họ Trịnh: "Tới rồi." Y cũng theo xuống, hôn lên thái dương anh một cái: "Có đi có về."
Khoảng thời gian cuối tuần vui vẻ kết thúc như thế.
Chiếc MPV lại chạy xa, qua gương chiếu hậu, Trần Văn Cảng ngày càng nhỏ dần. Hoắc Niệm Sinh thấy anh đứng trước cổng nhà vắng tanh, vẫy tay về phía chiếc xe đang rời đi, vài giây sau mới quay lại bấm chuông cửa.
Lúc này đã hơn tám giờ tối, trong sân tối đen, trên đường không một bóng người, chỉ có thể nghe thấy tiếng ồn ào yếu ớt truyền ra từ nhà bếp phía sau.
Trần Văn Cảng bước vào hành lang, suýt nữa giẫm phải vật gì đó, nhìn kỹ lại thì thấy là một con gà la hét màu vàng đang há miệng. Vẻ ngoài gào thét của món đồ chơi ngớ ngẩn này hoàn toàn không phù hợp với phong cách trang trí tao nhã của nhà họ Trịnh. Anh bật cười, cúi xuống nhặt nó lên, bóp mạnh, cuối cùng nó kêu lên một tiếng quái dị đúng như mong đợi.
Tiếng kêu ma mị này đã thu hút cô giúp việc Mai đi ra, cô cũng cười nghiêng ngả theo, thậm chí còn thừa dịp không có người ở bên cạnh, tiến đến nhéo nó vài cái để giải tỏa căng thẳng: "Đây là của cô Bảo Thu mua cho em bé, phá quá đi, chắc là do Yoyo tha ra, ngày nào cũng giấu chỗ này chỗ kia."
"Mọi người trong nhà đâu rồi?"
"Giờ này thì ông chủ đưa bà chủ ra ngoài đi dạo, lát nữa sẽ về. Cô Bảo Thu và cậu Mậu Huân tham dự tiệc sinh nhật của một người bạn." Mai liếc nhìn anh: "Cậu Ngọc Thành... cuối tuần này cũng tăng ca. Hiện tại cậu ấy rất bận."
Trần Văn Cảng có biết việc này.
Sau khi đi Singapore bàn chuyện các tuyến đường mới về, Trịnh Ngọc Thành bước vào trạng thái làm việc quên mình. Hắn dường như ép mình phải cố gắng hết sức, lúc nào về nhà cũng tỏ ra kiệt sức, nhưng tính tình hắn cũng dần định hình lại. Trịnh Bỉnh Nghĩa công nhận sự tiến bộ của hắn, cũng đã trao đổi với hắn vài lần.
Đồng thời, sinh linh mới mà Hoắc Mỹ Khiết mang đến dường như tạo ra một vài thay đổi lạ thường trong mối quan hệ gia đình. Một mặt, bà ta bận chăm sóc cái thai, lại có chồng bầu bạn bảo vệ, tạm thời không có tâm trí để ý đến Trịnh Ngọc Thành, mặt khác, Trịnh Ngọc Thành không hề bài xích đứa bé này như những người khác hay thậm chí là chính hắn đã tưởng tượng, nó còn quá nhỏ, không phải là mối đe dọa.
Thậm chí có một ngày nọ, hắn còn mang về một bộ sách khoa học về động vật, nói rằng khi đi tham qua triển lãm sách thì thấy thiết kế khá đẹp, thế là tiện tay mua về.
Hoắc Mỹ Khiết nở nụ cười: "Con đấy... cái này dành cho trẻ em từ 3 đến 6 tuổi, trẻ sơ sinh xem thì còn quá sớm."
Trịnh Ngọc Thành bình thản nói: "Vậy thì cứ giữ ở nhà đi, sớm muộn gì cũng dùng đến thôi."
Trịnh Bỉnh Nghĩa đi xem mấy tấm thiệp động vật được in rất tinh tế đó, cũng thấy được an ủi: "Bảo người dọn chỗ cất giữ, đừng để bị mất."
Sau đó bác Lâm quản gia đã tìm được một vị trí nổi bật cho nó trong phòng làm việc.
Khi Trần Văn Cảng đi tìm sách, lần nào đi ngang qua cũng có một chú gấu mèo cười với anh. Anh đi qua rồi, nó lại cười ngốc nghếch với giá sách bên cạnh, nơi số lượng sách nuôi dạy con cái và sách tranh thiếu nhi mỗi ngày đều tăng lên rõ rệt.
Về phần Hà Uyển Tâm...
Sau khi bẫy được Trịnh Ngọc Thành một vố, cô ả bỗng nhiên không còn động tĩnh gì. Hoặc có thể vẫn còn đang quấn lấy Trịnh Ngọc Thành, chỉ là Trần Văn Cảng không biết mà thôi. Như Hoắc Niệm Sinh đã nói, cô ả không làm phiền Trần Văn Cảng, Trần Văn Cảng cũng ít khi nghĩ tới ả.
Anh đặt con gà la hét lên bàn, rửa mặt rồi đi ngủ.Ngày hôm sau, anh lại thay Âu phục giày da, vẫn đi làm ở Trịnh Thị.
Gần đây tích lũy khá nhiều công việc, cuối cùng Trần Văn Cảng cũng phải cắm đầu tăng ca. Khoảng hơn 9 giờ tối, khi anh xuống lầu ăn khuya thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Trịnh Ngọc Thành.
Người nói chuyện ở đầu dây bên kia không phải là chủ điện thoại mà là bạn của Trịnh Ngọc Thành: "Trần Văn Cảng à?" Giọng điệu ra lệnh của bên kia rất ngang ngược: "Ngọc Thành say rồi, đến đón cậu ấy đi."
Trần Văn Cảng dừng chân lại: "Các người uống rượu ở đâu?"
"Còn có thể ở đâu nữa? Hắc Phong Động." Đây là tên lóng của một quán bar, nếu Trần Văn Cảng chưa từng đến cùng Trịnh Ngọc Thành thì cũng chưa chắc biết đó là quán nào. Bên kia cũng có vẻ say rồi, âm thanh phía sau rất ồn ào chói tai: "Tôi nói sao cậu lại phụ lòng Ngọc Thành, để cậu ta uống rượu thế này... Cậu phải biết cậu ta đối xử với mình như thế nào chứ, đúng là đồ ăn cháo đá bát... Thôi bỏ đi, không nói nữa, nhanh lên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!