Chương 48: (Vô Đề)

Chiếc xe trượt đến lối vào dưới biển hiệu neon, mưa đã tạnh.

"Dậy rồi à?" Hoắc Niệm Sinh ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại: "Còn đói không, tôi đã đặt nhà hàng rồi. Em ăn hải sản không?" Mắt y lướt đến trên người Trần Văn Cảng: "Hôm nay nghe em nói về đi biển cạn, tóm lại là tôi muốn ăn."

Trần Văn Cảng cũng tỉnh táo lại.

"Hay chúng ta sắp xếp thời gian đi biển cạn một lần đi."

"Đi đâu? Đi thế nào?" Hoắc Niệm Sinh khiêm tốn hỏi ý kiến.

"Em biết một nơi..." Sau một giấc ngủ, suy nghĩ của Trần Văn Cảng lang thang khắp nơi, từ cảnh thu hoạch phong phú khi đi biển cạn sang cảnh tiếp theo. "Ở đó còn có thể nhìn thấy bãi biển lân tinh. Mùa này thì đã qua mất rồi, sang năm chúng ta có thể đi vào tháng 3 hoặc tháng 4."

Anh tự quyết định mối quan hệ này sẽ kéo dài ít nhất đến năm sau, nhưng Hoắc Niệm Sinh không phản đối.

"Bãi biển lân tinh, tôi cứ nghĩ là chỉ có thể nhìn thấy nó gần bờ biển thành phố bên cạnh thôi, ở đó có một bãi biển rất nổi tiếng."

"Chính là 'tảo dạ quang', ở đây cũng có này, không phải là khu du lịch, không nổi tiếng lắm, nhiều người không biết đâu."

Hai người vừa nói vừa bước xuống xe, đi vào nhà hàng.

Lần này đặt một phòng riêng nhỏ, phục vụ mang lên mì trứng tôm hùm, sò điệp chiên sốt nhím biển, và một đĩa tôm sú chần. Không gọi nhiều, nhưng mọi thứ đều tươi, tôm hùm đỏ tươi dài hơn lòng bàn tay của người lớn, nằm kiêu hãnh trên đĩa mì.

Trần Văn Cảng đeo găng tay, thuần thục tháo bỏ lớp áo giáp của nó. Kim Thành nằm gần biển, hải sản là món thường gặp trên bàn ăn, người ăn cũng rất khéo tay. Hoắc Niệm Sinh thong thả lột ra một chén nhỏ thịt tôm, cho vào nước chấm, đẩy vào giữa bàn rồi mới xử lý con tôm hùm của mình.

Thế lại khiến cho Trần Văn Cảng hơi ngượng: "Anh..."

Hoắc Niệm Sinh bảo anh cầm đũa: "Mùi vị thế nào?"

Tôm hùm mập tròn, thịt dai, trong càng toàn là thịt. Mì trứng được chiên ngập dầu, dai, thấm đẫm nước dùng nấu từ tôm hùm. Thịt sò điệp đậm đà, nước sốt nhum biển mặn thơm, hậu vị hơi ngọt.

Trần Văn Cảng lịch sự và chăm chú thưởng thức món ăn của mình, Hoắc Niệm Sinh thì vừa ăn, trong mắt vừa phản chiếu hình ảnh của anh. Dường như cũng đang từ từ thưởng thức anh như một món ăn kèm.

Sau bữa tối, hai người quay trở lại xe. Hoắc Niệm Sinh chậm rãi gõ vào vô lăng: "Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu?"

Trần Văn Cảng quay lại nhìn y.

Hoắc Niệm Sinh cũng quay đầu lại, nheo mắt, tặng cho anh một nụ cười trêu chọc, d*c v*ng trong mắt bắt đầu lộ ra.

Chỉ là điện thoại rung lên hai lần rất không đúng lúc, y nhìn xuống thì thấy là tin nhắn của Hoắc Kinh Sinh. Hoắc Kinh Sinh bị vuột mất vài thứ mà chú hai vốn đã hứa cho mình, quay ra chỉ trích y lấy việc công báo thù riêng. Hoắc Niệm Sinh cười khẩy, không quan tâm nhiều, cũng lười để ý, nhưng miệng lại nói: "Người lớn trong nhà khóa vài tấm thẻ tín dụng của Hoắc Kinh Sinh, nó không vui."

Trần Văn Cảng cũng hợp tác mỉm cười, coi như tin lời y.

Điện thoại của anh như được nhắc nhở, cũng bắt đầu rung lên, từng dòng tin nhắn đổ đến, tất cả đều từ Thích Đồng Chu.

Hoắc Niệm Sinh tinh mắt, thấy một tấm ảnh hiện lên trên màn hình: "Là em nuôi của Lý Hồng Quỳnh sao?"

Trần Văn Cảng đáp: "Hôm nay cậu ta đi dự lễ khai mạc triển lãm tranh cùng bạn bè. Ban đầu rủ em đi cùng."

Hoắc Niệm Sinh "ồ" một tiếng thật dài: "Bạn nhỏ thì thôi đi, cả bạn lớn... cũng đòi bám theo em."

Trần Văn Cảng dừng lại một chút rồi nói: "Em sẽ tìm cơ hội giải thích rõ ràng với cậu ta."

Thích Đồng Chu ngày càng vồn vã, gần đây chỉ còn thiếu mỗi việc nói toạc ra, Trần Văn Cảng cuối cùng cũng bắt đầu khéo léo từ chối cậu ta, đã vài lần rồi. Nhưng bởi vì cậu ta vẫn chưa nói thẳng, Trần Văn Cảng cũng không biết cách nào có thể giảm bớt tổn thương hơn.

Hoắc Niệm Sinh phì cười: "Đang nghĩ gì vậy? Tôi chỉ hỏi thôi." Y ngả người ra sau ghế, nói: "Tôi biết triển lãm đó, Lý Hồng Quỳnh còn mời tôi nữa đấy, nếu em muốn đi, ngày mai chúng ta có thể đi xem."

Trần Văn Cảng thắt dây an toàn vào: "Được."

Sau đó anh nghe người bên cạnh hỏi: "Câu hỏi cuối cùng, hôm nay em về nhà hay ở lại với tôi?"Lần này lại đến một khách sạn năm sao khác. Trang trí theo phong cách châu Âu, đại sảnh có mái vòm cao, trần nhà trang trí bằng tranh tường khoáng đạt, mô phỏng lại tác phẩm Trần nhà nguyện Sistina của Michelangelo. Thượng Đế đang vươn tay ra để tạo dựng Adam, lấp đầy cơ thể ông bằng linh hồn thiêng liêng. Phòng cho khách cũng được sơn bằng tông màu đậm như tranh sơn dầu, rèm dày treo trên các cột giường cao, vải phủ tường màu đỏ, tua rua màu vàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!