Trên đường về, Điểm Điểm lại khóc, vì ngày hôm nay đã kết thúc, cũng vì em không muốn xa Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng kết bạn với với hai chị em bị bệnh tim bẩm sinh này sớm hơn chị Hoàng vài năm, mọi trẻ em đều có tập tính chim non, nhưng Đồng Đồng mạnh mẽ hơn, trong khi nhu cầu tình cảm của Điểm Điểm lại cao hơn nhiều. Mỗi lần rời khỏi viện phúc lợi xã hội, Trần Văn Cảng đều phải đến chào tạm biệt cô bé này.
"Trước đây có một lần cậu ấy đi vội quá nên quên cả tạm biệt, con bé khóc mãi đến tận nửa đêm." Chị Hoàng vẫn nhớ: "Vậy là nửa đêm lại gọi Văn Cảng về." Sợ cô bé kích động, khóc nhiều quá lại xảy ra chuyện.
Đến cổng Ngôi nhà Nhân ái, hai đứa bé ôm gấu bông, chào tạm biệt một cách khó khăn, sau đó họ đi đến nhà Lư Thần Long.
Trước khi xuống xe, Lư Thần Long bất ngờ đưa cho Trần Văn Cảng một chiếc chìa khóa: "Đúng rồi, người thuê nhà của cậu đã chuyển đi rồi."
"Ồ, được." Trần Văn Cảng nhận lấy: "Cảm ơn."
"Không chịu nổi quá hai ngày, mấy ông anh đòi nợ đó hát hò suốt đêm trong sân, thế là sang thứ sáu đã gọi công ty chuyển nhà." Lư Thần Long thấy hóng chuyện rất vui.
Trần Văn Cảng cười nói: "Tôi sẽ đi xem ngay."
"Đúng là nên đi kiểm tra, cho chắc không mất thứ gì. Tôi đã nói rõ với họ là đồ đạc không phải của họ thì không được mang đi."
Hoắc Niệm Sinh tập trung cầm lái, không xen vào cuộc nói chuyện.
Thời nay, ngày càng nhiều người có xe, nhưng bãi đậu xe không kịp phát triển, bên ngoài những con hẻm cũ luôn chật cứng. Hoắc Niệm Sinh phải đi xa hơn tìm chỗ đậu xe, còn Lư Thần Long dẫn em trai, cùng Trần Văn Cảng đi bộ vào trong trước.
Hai anh em vào nhà, Trần Văn Cảng đi thêm hai bước nữa là tới cửa nhà mình.
Nhưng anh phát hiện ra có chìa khóa trong tay cũng không vào được, cánh cửa gỗ cũ có vòng trang trí, ngoài ổ khóa chống trộm, còn có thêm một cái ổ khóa bằng sắt. Anh nghĩ lại là hiểu ra ngay, có lẽ người thuê nhà cố tình làm vậy để gây rắc rối cho anh.
Hoắc Niệm Sinh nhanh chóng đuổi kịp, thấy vậy thì phì cười một tiếng, nhìn quanh rồi nhặt nửa viên gạch lên. Loảng xoảng hai tiếng, Trần Văn Cảng chưa kịp nhìn rõ y làm thế nào thì, chốt khóa đã dễ dàng bị đập gãy.
Kẽo kẹt, Hoắc Niệm Sinh khẽ đẩy cửa ra: "Vào tham quan xem nhà em trông như thế nào."
Cả ngoài sân và trong nhà đều bị càn quét sạch sẽ. Lư Thần Long đã cảnh cáo gia đình đó không được đụng vào đồ đạc, thế là họ cũng chỉ bỏ lại vài món đồ nội thất cũ bằng gỗ tần bì, các thiết bị điện khác thì không còn gì, ngay cả máy hút mùi trong bếp, máy nước nóng và máy lạnh cũng tháo xuống dọn đi hết, hoặc có lẽ là bán đi rồi.
Dù sao cũng là đồ dùng trong nhiều năm, hoặc có thể là do bác cả thêm vào sau này, hàng cũ không có giá trị, nên Trần Văn Cảng không coi trọng lắm. Chỉ có điều là không có máy lạnh, trong nhà nóng nực ngột ngạt, bước vào thôi là đã toát mồ hôi khắp người.
Để cho thoáng khí, Trần Văn Cảng đi qua đi lại, mở toang cửa nẻo, cố gắng tạo ra chút không khí đối lưu. Sau đó, anh với tay vào công tắc, bật đèn trần. Chiếc đèn này đã sử dụng lâu ngày, chỉ có thể sáng lờ mờ, dưới chụp đèn còn tích tụ cả lớp đốm đen, hẳn là xác côn trùng chết.
Hoắc Niệm Sinh đứng ở cửa, quan sát hành động của anh, trên mặt không có biểu cảm gì. Trong nhà không có bàn, ngay cả ghế cũng không có nốt. Một lúc sau, Hoắc Niệm Sinh cử động như vừa sống lại, bước vào trong vài bước, bắt đầu đánh giá bố cục của ngôi nhà. Bước vào phòng ngủ, thứ có thể dùng để ngồi chỉ còn lại cái khung giường, may là cái khung vẫn còn nguyên vẹn.
"Cũ thì có cũ, nhưng đồ nội thất cũ lại khá chắc chắn." Hoắc Niệm Sinh đánh giá. "Thế nào? Có thiếu thứ gì không?"
"Có lẽ là không, cũng chỉ có thế thôi." Trần Văn Cảng khẽ nói: "Ngày xưa người ta toàn thuê thợ mộc đóng đồ đạc khi làm đám cưới."
Trông anh trông có vẻ hơi bối rối, hoặc là hoang mang, như thể đang cố gắng so khớp cảnh tượng trước mắt với ngôi nhà nhỏ bé trong ký ức của mình.
Có một gác xép ở trên, cầu thang dẫn lên được làm bằng tấm kim loại, bước lên sẽ nghe loảng xoảng, tất cả đều đã rỉ sét, lớp sơn đã bong ra chẳng còn lại gì. Những bức tường không được sơn trong nhiều năm, có rất nhiều vết loang lổ khá nghiêm trọng, đủ loại vết xước và bong tróc, những khoảng đen sẫm trông giống như vết loét. Không biết là con của người thuê nhà nào đã khắc lên dòng "1+2=3", nhưng từng vệt ngang gần khung cửa là do chính Trần Văn Cảng khắc ra.
"Đây là mốc chiều cao của em." Cuối cùng anh mỉm cười.
"Cái này là lúc mấy tuổi?" Hoắc Niệm Sinh ngồi xổm xuống nhìn.
Trần Văn Cảng cảnh giác nhìn y: "Không thể nói cho anh."
Hoắc Niệm Sinh bật cười lớn, nhìn quanh như dân chuyên nghiệp rồi chỉ vào góc tường cho anh nhìn: "Tường ở đây ẩm hết rồi, có thể là do đường ống nước bên trong bị vỡ, rồi sau phải thuê thợ đến làm chống thấm."
"Được."
"Sau đó lại cần phải sơn lại tường, bả matit lần nữa... em định sửa lại rồi cho thuê tiếp à?"
"Không cho thuê nữa, đáng bao nhiêu tiền đâu, giữ lại thôi, một ngày nào đó biết đâu em lại về ở."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!