Nhưng có vẻ như có rất nhiều việc cùng chen nhau diễn ra vào thứ bảy này.
Vào thứ tư, Thích Đồng Chu cũng muốn hẹn Trần Văn Cảng, hỏi anh có muốn đi xem triển lãm tranh không
- tất nhiên đây không phải là triển lãm cá nhân của Mục Thanh, vẫn còn lâu nữa mới đến
- mà là triển lãm nghệ sĩ mới của giám tuyển mới nổi kia tại phòng tranh, lễ khai mạc vào thứ bảy.
Nhờ Thích Đồng Chu giới thiệu, Mục Thanh coi như đã gặp được Bá Lạc của mình, lần này có ba tác phẩm được sưu tầm trong đó. Xem như xoay người trở thành một nghệ sĩ mới. Nếu có một nhà tài trợ giàu có nào để ý, rồi tăng giá một chút là giá trị của gã sẽ tăng ngay lập tức, về lý thuyết, việc này hoàn toàn có thể sắp xếp được.
Tóm lại là Mục Thanh mời Thích Đồng Chu trước, Thích Đồng Chu đồng ý, sau đó còn muốn mời Trần Văn Cảng tham gia, nhưng không ngờ thời điểm lại không thích hợp.
"Vậy mọi người sẽ đi chơi cùng nhau à? Đi đâu?"
"Vẫn chưa quyết định, có lẽ sẽ đi cùng thầy giáo của tôi... Xin lỗi, triển lãm tranh thì có lẽ phải chờ cơ hội lần sau."
Đối với Thích Đồng Chu, tình thế này quả thật hơi khó xử. Cậu ta tự trách mình đã đồng ý vội vàng, lại còn thề son thề sắt với Mục Thanh mất rồi. Nếu Trần Văn Cảng tăng ca thì không có gì để nói, nhưng bây giờ Thích Đồng Chu muốn đổi ý rồi, có điều Mục Thanh lại rất mong chờ lễ khai mạc đó, nhiều lần yêu cầu cậu ta hứa sẽ tham dự. Nói cho leo cây là cho leo cây thì thật sự không hay ho gì, Mục Thanh cũng là một người bạn quan trọng của cậu ta.
Cuối cùng, Thích Đồng Chu đành phải nhịn đau nói: "Được, lần sau có cơ hội, tôi nhất định sẽ tham gia cùng anh."
Đáng tiếc là cậu ta không biết Hoắc Niệm Sinh cũng đi cùng, nếu biết thì có lẽ đã bất chấp tất cả để đi theo rồi.
Thứ bảy, Hoắc Niệm Sinh đổi sang xe MPV bảy chỗ, vì lúc sáng sớm Trần Văn Cảng đã nhắn tin cho y, nói rằng hôm nay có thể sẽ có đông người hơn. Không hổ danh là một tay chơi, không có đối thủ trong khoản lấy lòng người khác, y không mắc phải sai lầm ngớ ngẩn như Thích Đồng Chu và Trịnh Ngọc Thành, mà ăn mặc giản dị, không hề phô trương, thân thiện dựa vào cửa sổ xe, chờ ngoài cổng nhà họ Trịnh, lười biếng cười với Trần Văn Cảng.
Hoắc Niệm Sinh xuống xe, lấy một hộp bánh vòng từ ghế sau ra: "Ăn một cái trước đi."
Bánh vòng màu sắc sặc sỡ, được rắc đầy những hạt kẹo cốm dễ thương. Trần Văn Cảng do dự một lát, Hoắc Niệm Sinh bèn cầm một cái vị matcha, ân cần đưa lên miệng anh: "Đừng nói là định giảm cân gì đó nhé? Em ốm quá rồi, không cần thiết, ốm hơn nữa thì rất cộm tay đấy."
Trần Văn Cảng cúi đầu cắn một miếng, vị ngọt pha lẫn chút đắng tan ra trong miệng. Tay nghề của tiệm bánh này khá tốt, mặc dù anh không thích đồ ngọt cũng thấy có thể cho điểm tuyệt đối.
Trên đường đi, Trần Văn Cảng lại lấy ra một cái vị việt quất, Hoắc Niệm Sinh vừa lái xe vừa nhìn về phía trước: "Ngon không?"
Trần Văn Cảng mỉm cười, quay sang bên cạnh, đưa phần chưa cắn đến bên miệng y.
Hoắc Niệm Sinh không chút do dự cắn một miếng lớn, gần như cắn luôn vào ngón tay anh, miệng đầy vị ngọt.
Trần Văn Cảng và một nữ tình nguyện viên khác là chị Hoàng dẫn theo hai bé gái ra khỏi Ngôi nhà Nhân ái, một tên Đồng Đồng, một tên Điểm Điểm, cả hai cùng kêu "oa" lên, háo hức bám dính lấy hộp bánh vòng, nhưng không lấy bánh. Hai đứa bé đều trông khoảng năm hoặc sáu tuổi, cũng có thể chỉ vì bề ngoài nhỏ bé thôi, cùng mắc bệnh tim bẩm sinh, ăn nhiều đường nhiều muối sẽ tạo ra gánh nặng cho tim.
Lúc này, Trần Văn Cảng lấy từ trong ba lô ra một chiếc hũ nhựa trong suốt như làm ảo thuật, mở nắp ra, bên trong đựng đầy dâu tây sấy lạnh: "Đó là đồ ăn vặt chú chuẩn bị cho người khác, mỗi người đều có phần của mình, của hai đứa ở đây này."
Đồng Đồng reo lên vui vẻ rồi chạy tới bốc lên một nắm. Em lớn hơn một chút, năng động và hoạt bát hơn, không sợ người lạ, vừa nhét đầy dâu vào miệng, nhai kêu rắc rắc, vừa tò mò ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Niệm Sinh. Em biết dì và anh rồi, còn đây là một sinh vật lạ hoàn toàn mới mẻ.
Điểm Điểm ngượng ngùng, ôm lấy chân Trần Văn Cảng, vùi mặt ra đằng sau, cô bé cằm nhọn nhọn, yếu ớt nhút nhát, có hơi giống khí chất như liễu trong gió của Lâm Đại Ngọc, chào hỏi cũng nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Trần Văn Cảng bốc một nắm trái cây sấy khô, đặt vào tay em, để em tự ăn.
Chị Hoàng trò chuyện với anh: "Cả một hũ lớn thế này, mua ở đâu thế? Nếu có đợt giảm giá, tối nay về nhà tôi sẽ mua một ít cho con gái."
"Vậy chị mua loại trái cây sấy lạnh này, đắt hơn một chút, nhưng không có chất phụ gia, tốt cho trẻ em."
Chị Hoàng vuốt tóc, bắt tay Hoắc Niệm Sinh: "Xin lỗi nhé, cậu Hoắc, hôm nay tôi cũng phải đi nhờ xe của cậu. Nguyên nhân chính là do quy định ở đây, không được đưa trẻ ra ngoài một mình, ít nhất phải có hai người đi cùng."
Chế độ quản lý của mỗi viện phúc lợi xã hội đều khác nhau, nhưng dù là viện nào thì cũng không thể để trẻ em ra ngoài tự do. Bọn trẻ chắc chắn sẽ cảm thấy mình không được tự do, bị hạn chế rất buồn chán, một số trẻ thậm chí có cảm xúc bài xích, nhưng vì liên quan đến vấn đề an toàn nên buộc phải tuân thủ nguyên tắc này.
Hoắc Niệm Sinh cười rất thân thiện: "Không có gì, hôm nay tôi sẽ làm tài xế cho mọi người."
Đến điểm dừng tiếp theo, Lư Thần Long và em trai Tiểu Bảo cũng lên xe. Tiểu Bảo chẳng lịch sự chút nào, ôm lấy bánh vòng ăn mà miệng dính đầy sốt socola, chưa kịp đến nơi thì vạt áo trước đã dính bẩn hết cả. Lư Thần Long vừa chán ghét vừa thành thói quen, lẩm bẩm vài câu, Trần Văn Cảng chu đáo đưa một gói khăn ướt ra đằng sau. Hoắc Niệm Sinh liếc nhìn anh, nhưng chưa kịp nói gì, Kiều Tư Kim và cậu bé mà ông nhận nuôi đã đứng đợi ở phía trước.
Tình cờ là Kiều Tư Kim cũng phải đưa con đi dạo vào cuối tuần nên mọi người mới tụ tập lại. Ông tự lái xe đến đây, gặp mọi người ở trong sân.
Hoắc Niệm Sinh bắt tay ông một cách trang trọng, nghe Trần Văn Cảng giới thiệu là thầy cũ của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!