Chương 45: (Vô Đề)

Khi Amanda vào báo có khách đến thăm, Hoắc Niệm Sinh cũng vừa nhận được cuộc gọi từ Trần Văn Cảng. Y còn đang gác chân trên bàn, nhìn xuống số điện thoại gọi đến rồi nhấc máy: "Văn Cảng, sao thế?"

Kết quả là Amanda đẩy cửa vào trước: "Sếp Hoắc, cậu Trần đến rồi." Cô bước sang một bên để lộ người phía sau: "Tôi vừa thấy cậu ấy ở quầy lễ tân, không có hẹn trước nên đưa cậu ấy lên luôn."

Hoắc Niệm Sinh thả chân xuống: "Cơn gió nào thổi em đến đây?"

Trần Văn Cảng tươi cười bước vào: "Không làm phiền chứ?"

Tòa nhà này không phải là trụ sở của Hoắc Thị, Hoắc Niệm Sinh hiện đang làm chủ tịch của một công ty con phụ trách mảng kinh doanh đầu tư. Lúc này mới hơn bảy giờ một chút, những người có thể tan làm đã về cả rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều người đang tăng ca. Khi Trần Văn Cảng mới đến đã ngước nhìn lên từ tầng dưới, khu văn phòng ở hai ba tầng giữa vẫn sáng đèn, qua cửa sổ có thể nhìn thấy những người đang chiến đấu với công việc.

Sáng nay anh giúp Trần Hương Linh dọn nhà nên ăn mặc khá tùy tiện, áo thun cotton màu sáng tròng lên người, chất vải cotton thoải mái vừa vặn, nhưng quá mềm nên không đứng dáng, đành dựa vào vóc người của anh để chống đỡ, bên dưới là quần jeans ống đứng không có nhiều chi tiết trang trí, chỉ có đôi chân dài miên man khiến người ta phải ghen tị.

Hoắc Niệm Sinh nói với trợ lý: "Cô đi lấy thứ gì để uống đi."

Trần Văn Cảng vội nói: "Không cần đâu."

Amanda cười chuyên nghiệp rất đúng tiêu chuẩn: "Được, trong phòng trà có đồ uống pha sẵn, nếu muốn uống gì thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào."

Trần Văn Cảng cảm ơn, quay lại nhìn cô đóng cửa phòng làm việc.

Đến xế chiều thì anh cùng Lư Thần Long rời khỏi nhà của Trần Hương Linh, Trần Văn Cảng đưa Lư Thần Long đi đón em trai hắn, Tiểu Bảo. Sau khi thả hai anh em ở cửa, anh từ chối lời mời ở lại ăn tối, nhìn sắc trời, anh vốn định quay lại nhà họ Trịnh.

Ai ngờ lại kẹt xe trên cầu cạn, đèn chiếu hậu màu đỏ nối liền thành vô số dải ánh sáng. Nhìn từ trên cầu ra xa, từng dãy nhà dân cư xếp thành hàng, ánh đèn từ hàng vạn ngôi nhà trải dài vô tận, đằng sau mỗi ngọn đèn vàng hay trắng đó có thể là bản giao hưởng từ nồi niêu xoong chảo của mỗi gia đình.

Nghĩ lại thì về nhà cũng chỉ tắm rửa, lên giường đi ngủ, ngày mai đi làm ở Trịnh Thị. Công việc bất tận, lịch trình bất tận, dường như chẳng bao giờ có thể xả hơi. Anh đột nhiên rất muốn xem Hoắc Niệm Sinh đang làm gì.

Tình cờ lúc này luật sư Chúc gọi điện cho anh, có lẽ cuối cùng cũng hoàn thành công việc, anh ta bảo Trần Văn Cảng cần phải đích thân ký thứ gì đó. Và thế là mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên, Trần Văn Cảng hẹn anh ta tại quầy lễ tân của công ty Hoắc Niệm Sinh. Sau khi ký xong thì luật sư Chúc vội vã tan làm, anh tình cờ gặp Amanda đi ăn tối về.

Cửa vừa đóng là Hoắc Niệm Sinh đã ôm chặt lấy anh, nói đùa: "Hôm nay đến thị sát công việc à?"

Trần Văn Cảng nghe ra được là y đang nhắc đến lần trước y đến thăm trường giáo dục đặc biệt. Nghĩ đến điều này thì ký ức về đêm hôm đó cũng rất tự nhiên ùa về trong tâm trí. Dù cho không có ai xung quanh, mặt anh vẫn nóng lên. Dường như quần áo cũng sắp không còn ở trên cơ thể nữa, tai anh đỏ ửng, phản chiếu vào mắt Hoắc Niệm Sinh. Đã hết giờ làm việc từ lâu, Trần Văn Cảng không quan tâm đến dè dặt, quả nhiên là bị y dẫn đến bên bàn làm việc, anh nhìn xung quanh.

Thực ra cảm giác có vẻ hơi lạ lùng.

Kiếp trước, Hoắc Niệm Sinh cũng dùng văn phòng này, Trần Văn Cảng ở bên y bảy năm, nhưng chưa từng bước vào lần nào. Anh biết y rất đa nghi nên không bao giờ hỏi về sự nghiệp của y hay của nhà họ Hoắc, chỉ giữ mối quan hệ "bao nuôi" đơn giản nhất có thể. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng đến đây, là khi cùng Amanda và luật sư Chúc để thu dọn di vật của y.

Văn phòng bụi bặm trong ký ức của anh nay vẫn còn mang khí thế của một ông chủ lớn. Bàn làm việc màu đen của Hoắc Niệm Sinh rộng đủ cho ngựa phi, được dọn dẹp rất sạch sẽ, các hộp đựng hồ sơ sắp xếp gọn gàng, trên bàn không có cả một tờ giấy A4. Máy tính trong văn phòng vẫn bật, hiển thị màn hình khóa.

Trần Văn Cảng vô tình chạm vào bàn phím, màn hình lập tức nhảy trở lại giao diện hệ thống văn phòng. Anh quay mặt đi ngay, không nhìn thêm nữa, thu hồi tâm trí về, quay người vòng tay ôm lấy cổ Hoắc Niệm Sinh. Rồi cũng dùng giọng điệu đùa cợt đó: "Nếu biết trước anh phải tăng ca, xem ra em không nên không ngoan chạy đến làm phiền anh."

Hoắc Niệm Sinh đột nhiên luồn tay xuống dưới nách nhấc anh lên, Trần Văn Cảng không kịp đề phòng, cứ thế bị đẩy ngồi xuống chiếc bàn rộng. Hoắc Niệm Sinh đặt hai tay lên vai anh, nghiêng người lại gần với vẻ thản nhiên: "Vừa rồi khi em vào, trông tôi giống như đang bận à?" Chẳng những không xấu hổ, y còn lấy làm vinh dự lắm: "Người khác tăng ca, còn tôi chỉ đang lười biếng."

Khoảng cách ngày càng gần hơn, thăm dò, môi chạm môi.

Nụ hôn rất nhẹ, đẫm hương vị đùa nghịch.

Trần Văn Cảng nhắm mắt lại, lòng đầy thỏa mãn.

Anh ngồi trên bàn, chân không chạm đất được, nên nâng mu bàn chân lên, từ từ cọ vào bắp chân Hoắc Niệm Sinh. Anh giơ tay giữ lấy cánh tay Hoắc Niệm Sinh, môi mím lại khẽ cười: "Nếu không bận thì sao không đến tìm em?"

Hoắc Niệm Sinh quay ra kêu oan: "Tôi biết em sắp thi nên mới không làm phiền em, cho em thời gian để ôn tập đấy thôi." Vừa nói, y vừa mở ngăn kéo, lấy ra một xấp báo, như để chứng minh cho lời mình nói: "Còn nữa, làm sao em biết tôi không nghĩ đến em?"

Trần Văn Cảng liếc nhìn, không ngờ lại thấy bức ảnh của chính mình. Đây là số báo cuối cùng của trường trong học kỳ này, là số có đăng bài phỏng vấn anh. Mặt anh càng nóng hơn, theo bản năng đưa tay ra tóm lấy nó: "Anh..."

Hoắc Niệm Sinh giơ tay lên tránh: "Giành cái gì? Hôm đó tôi đến trường em có việc, lấy từ sạp báo ở lối vào tòa nhà giảng đường đấy. Có mất tiền đâu, em muốn thì phải tự đi lấy tờ khác." Y đùa giỡn thành nghiện, lắc cho tờ báo mở ra, ghé vào tai Trần Văn Cảng trêu chọc: "Mấy ngày này tôi cứ nghĩ mãi, lần sau chúng ta gặp nhau, phải bắt em tự đọc lên, tôi từ phía sau..."

Trần Văn Cảng lập tức bịt miệng y lại.

Hoắc Niệm Sinh kéo tay anh xuống, thuận đường hôn lên cổ tay anh, cảm giác ngứa ran lan tỏa đến lòng bàn tay, rồi đi thẳng một đường lên đến yết hầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!