Nhưng thật ra dù Mục Thanh muốn nổi tiếng hay muốn tổ chức triển lãm cá nhân, dù là muốn tổ chức tại bảo tàng Louvre cũng chẳng sao cả, với Trần Văn Cảng thì đó chỉ là một việc giúp anh đỡ lo, ít nhất anh có thể tập trung vào bản thân mình.
Từ khi diễn đàn sửa đổi các quy định, các bài đăng công kích cá nhân đã không còn chỗ để tồn tại nữa, một số tài khoản bị chặn, cũng không còn ai nói nhảm trên diễn đàn. Vậy nên đúng như cô nữ sinh lần trước nói, chỉ có một nơi mà Trần Văn Cảng xuất hiện nhiều nhất là bảng tin confession.
Ngay cả bức ảnh mà Thích Đồng Chu chụp lần trước cũng không hiểu sao lại bị tuồn ra ngoài. Bức ảnh chỉ thể hiện một dáng lưng cao gầy, qua mặt được chế độ kiểm duyệt của quản trị viên, người quen biết thì có thể nhận ra, người không quen biết thì chỉ khen ngợi là mỹ nhân đầy khí chất. Nó trở thành một bức ảnh khá nổi trong một thời gian, có người thậm chí còn lấy làm ảnh đại diện.
Chỉ riêng bản thân Thích Đồng Chu là không mấy vui vẻ, kho báu đã bị lộ, cậu ta truy lùng người đã tuồn ảnh ra ngoài trên WeChat Moments rất lâu.
Trần Văn Cảng không biết gì về những việc này. Khi anh cảm thấy có thể ra ngoài gặp người khác thì tuần thi cũng đã đến. Kết quả bỏ phiếu Ngôi sao học đường trước đó đã có rồi, anh chẳng hiểu sao lại cứ thế trở thành quán quân, mãi đến khi phóng viên báo trường gọi điện cho Trần Văn Cảng, anh mới nghe nói rằng phải trả lời phỏng vấn theo quy định.
Phóng viên trẻ sợ anh không đồng ý: "Đàn anh này, chỉ nói chuyện hai tiếng thôi, không ảnh hưởng đến việc ôn tập của anh đâu."
Trần Văn Cảng cười nói: "Tôi là sợ sẽ làm chậm trễ việc học của các cậu kìa. Các cậu có thể làm nổi không?"
Bên kia nói: "Sẽ không chậm trễ gì đâu, đây là số báo cuối cùng của học kỳ này, bọn em cũng muốn kết thúc hoàn hảo."
Vậy là, cuộc phỏng vấn được thực hiện ngay trong ngày trao đổi qua điện thoại, họ nói chuyện trong hai giờ tại một quán cà phê.
Phóng viên và biên tập viên của tờ báo trường đều là sinh viên, chủ yếu là năm hai và năm ba. Họ cũng cầm máy ghi âm và máy ảnh SLR rất ra dáng, vẻ mặt thì còn trong sáng non nớt, câu hỏi chỉ toàn là kiểu chung chung như "bình thường anh thích làm gì". Không chuyên nghiệp lắm, nhưng năng lượng trẻ trung đó là thứ người ta sẽ không bao giờ có được sau khi bước chân vào xã hội.
Sau khi kết thúc, Trần Văn Cảng còn đãi họ một bữa.
Các đàn em thấy anh là người thân thiện, trò chuyện rất vui vẻ nên không ngần ngại mời cả tổng biên tập đang tự học trong lớp và một vài người khác có thể đến, đặt một phòng riêng tại quán cơm nhỏ trước cổng trường. Cả nhóm thanh niên trò chuyện ồn ào, chén bát ly tách cũng kêu vang.
Trần Văn Cảng mỉm cười nhìn họ chơi đùa. Đây chính là tuổi trẻ tự nhiên, là sức sống mà anh chỉ có thể quan sát từ bên lề. Nhưng khi anh ngồi giữa những người trẻ tuổi này, tai vẫn ù đi vì tiếng cười đùa của họ, mặt cũng hơi ửng hồng.
Ra khỏi cửa, mọi người chào tạm biệt anh.
Anh vẫy tay, rồi tách khỏi nhóm thanh niên, để lại một bóng lưng cô đơn.
Trần Văn Cảng có ít học phần, cũng ít môn phải thi, khi nhận được cuộc gọi của Trần Hương Linh, anh vừa bước ra khỏi phòng thi môn cuối cùng.
Nguyên nhân là do những người thuê nhà của anh đang gây rắc rối.
Bác cả đã trả lại cho Trần Văn Cảng căn nhà mà cha để lại cho anh, thủ tục đã hoàn tất cả rồi, cũng yêu cầu người thuê nhà phải chuyển đi sau khi hết hạn thuê.
Lúc đầu người vợ đồng ý, nhưng sau đó người chồng hỏi thăm xung quanh một vòng thì phát hiện không thể tìm được nơi cho thuê rẻ như vậy nữa, đột nhiên muốn thay đổi quyết định. Gia đình này đã mua một ngôi nhà mới ở nơi khác, nhưng vẫn đang trong quá trình sửa chữa, phải đợi khoảng một năm nữa mới có thể chuyển vào ở. Áp lực trả nợ thế chấp rất lớn, mỗi xu đều phải tiết kiệm, họ còn nửa năm đến một năm thời gian chuyển tiếp, thuê nhà mới thực sự rất phiền phức, hơn nữa cũng đã sống ở đây nhiều năm, đồ đạc của cả gia đình sẽ rất đáng kể, chi phí chuyển nhà cũng không hề thấp.
Những vấn đề này có thể hiểu được, nhưng khi Trần Văn Cảng đến, Trần Hương Linh đang bị người chồng kia đẩy ra khỏi nhà...
"Đừng tưởng chúng tôi không biết luật! Chỉ cần chúng tôi sống ở đây, cho dù cô có là chủ nhà thì cũng không thể đột nhập vào nhà được!"
Trần Hương Linh vẫn ngơ ngác cố gắng lý luận với đối phương: "Hợp đồng thuê nhà của các người đã hết hạn rồi!"
Người đàn ông kia tỏ vẻ hung dữ: "Dân địa phương các người đang bắt nạt người ngoài như chúng tôi! Lúc đó rõ ràng đã nói là có thể gia hạn hợp đồng thuê, nếu không thì cả nhà chúng tôi đông thế này đã không thèm ở căn nhà này rồi! Nói cho các người biết, thỏa thuận bằng miệng vẫn là một thỏa thuận, các người đang vi phạm hợp đồng!"
Trần Văn Cảng vội chạy tới đỡ em họ: "Có chuyện gì vậy? Làm gì động tay chân, anh còn là đàn ông không?"
Trần Hương Linh thấy anh đến thì tủi thân: "Anh..."
Cãi qua cãi lại, anh cũng hiểu được đại khái chuyện gì đang xảy ra. Trần Văn Cảng biết bên phía luật sư Tào đã cử trợ lý tới thúc giục bác cả thực hiện đúng thỏa thuận, bác cả không lo việc nhà mà để bác gái lo, bác gái lười ra ngoài nên cứ thế bắt con gái đi thương lượng với người thuê nhà.
Hôm nay, Trần Hương Linh đến, nghĩ rằng thời hạn thuê đã hết, thấy cửa không đóng nên đẩy cửa bước vào.
Sau đó, người đàn ông này bất ngờ lao ra, coi cô là kẻ trộm, xô đẩy cô ra ngoài.
Trần Văn Cảng nắm lấy tay Trần Hương Linh, mu bàn tay trắng nõn của cô đập vào khung cửa, trầy xước một chút. Anh lạnh lùng nói: "Nếu có hiểu lầm, sao không hỏi bằng miệng, người ta là con gái, tên trộm nào trông như thế này?"
Người đàn ông này khá to lớn, mặt mày nanh ác, trông không dễ trêu chọc. Nhưng vợ hắn ta lại thông minh hơn một chút, cô ta đi ra khỏi nhà, túm lấy chồng mình vỗ lưng bộp bộp vài cái, mắng vài câu rồi mới cười cười xin lỗi với chủ nhà trẻ tuổi trước mặt: "Này cô cậu, tôi xin lỗi, anh ấy đẩy cô lúc nãy chắc chắn là sai, nhưng cô không thể xông vào nhà chúng tôi như thế này được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!