Chương 43: (Vô Đề)

Anh khóa chặt cửa tòa nhà giảng dạy bằng chìa khóa, rồi đóng sầm cổng chính lại.

Hoắc Niệm Sinh kiên nhẫn đi theo chờ anh. Hoặc giống như con báo ghêpa luôn ở gần trông chừng con mồi.

Trần Văn Cảng đương nhiên sẽ không bỏ trốn, Hoắc Niệm Sinh đã hẹn anh từ hôm trước. Một nhà hàng Pháp cao cấp, hai vé VIP xem vở opera Turandot. Đây là một quy trình hẹn hò tiêu chuẩn.

Hoắc Niệm Sinh lấy từ trong xe ra một bó hoa hồng Rhodes. Màu đỏ tươi tiêu chuẩn nhất, hương thơm ngào ngạt, đóa hoa to bằng nắm tay.

Trần Văn Cảng mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn."

Hoắc Niệm Sinh mở cửa xe cho anh: "Đi thôi, chúng ta tìm chỗ ăn trước đã."

Trên đường đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, mây đen kéo đến, rồi chẳng mấy chốc, những giọt mưa nặng hạt đập vào cửa sổ xe, bầu trời và mặt đất tối sầm vì mưa.

Khi tới cửa, Hoắc Niệm Sinh bước ra khỏi xe trước, rút ​​một chiếc dù từ cửa xe Rolls

-Royce rồi lịch sự mở ra che cho Trần Văn Cảng. Y ném chìa khóa cho nhân viên giữ xe, người trông cửa cúi người, mở cửa cho họ với nụ cười chuyên nghiệp.

Thời tiết xấu không ảnh hưởng đến kế hoạch cho đêm nay, tất cả tỉ mỉ đến nỗi không có sai sót gì. Nhà hàng đã được bao trọn, chỉ có hai khách. Tiếng vĩ cầm du dương, không gian sang trọng tao nhã, đầu bếp đích thân đến hỏi thăm xem trải nghiệm ăn uống có thú vị không, có điều gì cần cải thiện không.

Mỗi món ăn được phục vụ sẽ lần lượt thay một bộ dao nĩa từ ngoài vào trong. Trần Văn Cảng dùng khăn giấy lau khóe miệng, lễ nghi trên bàn ăn hoàn hảo.

Hoắc Niệm Sinh thả lỏng dựa lưng vào ghế, mắt dõi theo từng động tác của anh.

Họ đều biết cuộc hẹn này sẽ kết thúc ở đâu.

Vở Turandot kết thúc, khán giả trong trang phục trang trọng đứng dậy vỗ tay. Vở opera đã khép màn, đám đông từ từ di chuyển về phía lối vào nhà hát. Tất cả chỉ là một màn dạo đầu kéo dài, chờ đợi để đưa bầu không khí lên đến đỉnh điểm.

Cuối cùng Trần Văn Cảng được Hoắc Niệm Sinh đưa về khách sạn. Năm sao, đúng như y đã nói lần trước

- tìm một nơi tốt. Ý định của Hoắc Niệm Sinh rất rõ ràng, bày vẽ lòng vòng chỉ để Trần Văn Cảng thực sự chấp nhận mình. Mặc dù chiêu trò có phần lỗi thời nhưng có hiệu quả là được rồi. Tâm trạng hôm nay đã chín muồi, cả hai đều biết chuyện gì đang xảy ra.

Trần Văn Cảng ngồi trên giường, ngoan ngoãn ngẩng mặt lên.

Hoắc Niệm Sinh cúi người về phía trước, một đầu gối ấn vào mép giường, tạo thành một vết lõm sâu. Ngón tay cái của y ấm nóng, vuốt nhẹ lên hốc mắt Trần Văn Cảng: "Lát nữa nhìn tôi, được không?"

Ánh mắt của y làm người khiếp sợ, hơi thở của Trần Văn Cảng rối loạn, những ngón tay thon dài luồn vào tóc y. Anh chính miệng cho phép: "Anh muốn làm gì cũng được."

Cổ của Hoắc Niệm Sinh bị kéo xuống, nghe thấy anh lặp lại bên tai: "Anh muốn làm gì với em cũng được."

Phòng tổng thống ở tầng 50, lầu cao gió mạnh, người sợ độ cao mà nhìn xuống chắc sẽ run lên vì sợ. Nhưng đêm nay trời đổ mưa như trút nước, sương mù và mưa che khuất cảnh đêm đằng xa. Ngàn vạn giọt mưa đan thành lưới treo trên kính, Trần Văn Cảng có thể nhìn thấy luồng khí trắng mà mình thở ra.

Trán áp vào cửa sổ kiểu Pháp, anh nhắm hờ mắt rồi đột nhiên ngước lên. Sương mờ bị lau đi, trong tầm nhìn trống trải, thấp thoáng hiện lên vài ngọn đèn ở bờ bên kia sông, xâu lại với nhau như một chuỗi ngọc trai.

Đằng sau tấm kính gân sọc, nước ấm trong bồn tắm rải đầy cánh hoa hồng, rồi bị nước hắt ra, rơi khắp sàn nhà.Nửa đêm, tiếng mưa đã dịu đi nhiều. Hoắc Niệm Sinh hôn lên xương bả vai anh: "Đang nghĩ gì vậy?"

Trần Văn Cảng cử động, như thể nghĩ mình đã nói gì đó, nhưng thực ra không phát ra âm thanh nào. Hoắc Niệm Sinh cúi đầu nhìn anh lần nữa, thấy mí mắt anh gần như dính lại, nên không phá anh nữa: "Ngủ đi."

Trần Văn Cảng buồn ngủ vô cùng, như được an ủi, nghe lời y chìm vào mộng đẹp.

Ở rìa ý thức, anh vẫn còn ôm lấy một vài suy nghĩ vẩn vơ, đó là tiếng nói của chính anh, nghĩ đến lời người xưa rằng quá khứ đã xa ngoài tầm với, nhưng tương lai vẫn còn cơ hội.Đến sáng thì bầu trời đã quang đãng trở lại, sáng trong như một tấm gương, xua tan phần nào cái nóng của mùa hè.

Trần Văn Cảng hiếm khi ngủ đến lúc mặt trời lên cao, nhưng hôm nay anh ngủ đến tận trưa vẫn chưa thức dậy.

Sáng sớm, anh vẫn bị đồng hồ sinh học đánh thức, cố hé mí mắt nặng trĩu lên, tìm cách nhắn tin cho Trịnh Mậu Huân, bảo hắn giúp anh xin nghỉ ở công ty. Gõ mấy lần mà chữ vẫn không khớp, điện thoại bị Hoắc Niệm Sinh lấy đi, dường như đang gõ thay anh.

Trần Văn Cảng không quan tâm y dùng lý do gì, chỉ nghiêng đầu chìm vào cơn mơ. Giấc mơ rất hỗn loạn, màu sắc sặc sỡ lạ lùng, nhiều hình thù kỳ lạ chạy xung quanh. Lúc đầu anh ngủ thiếp đi vì kiệt sức, nhưng sau đó là không thể tỉnh lại được, cổ họng dần đau rát, khát như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Nhưng anh chỉ nhận ra mình bị sốt vì Hoắc Niệm Sinh đặt tay lên trán, hỏi anh có khát không, muốn uống nước không. Đầu óc Trần Văn Cảng mơ màng, cổ họng như bị bông chặn lại, nghe giọng nói của người kia như sấm giữa trời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!