Sau khi Trần Văn Cảng đi, Thích Đồng Chu lang thang một mình trong khuôn viên trường, mắt lén nhìn điện thoại như có tật giật mình, rồi đột nhiên dừng lại. Sao phải lén lút chứ? Chụp ảnh với bạn bè là một hành động chính đáng mà.
Nghĩ vậy, cậu ta dứt khoát gửi thẳng tấm ảnh đó cho Trần Văn Cảng, đồng thời công khai đăng lên WeChat Moments. Ngay sau đó đã có bạn bè vào thích bài đăng. Chị nuôi của cậu ta Lý Hồng Quỳnh cũng ở trong số đó, còn gửi cho cậu ta cái biểu cảm xấu xa.
Có lẽ Mục Thanh cũng thấy WeChat Moments của Thích Đồng Chu, nên chủ động nhắn tin hỏi thăm cậu ta đang ở đâu, nói rằng gã cũng đang ở trường.
Thích Đồng Chu coi gã là bạn thân, thấy chuyến đi này cũng không đến nỗi uổng phí: "Hay là tôi mời anh đi ăn một bữa nhé."
Mục Thanh lại trả lời: "Tôi mời cậu đi, cảm ơn cậu đã giúp tôi rất nhiều."
Khi riêng tư, hai người vẫn giữ tần suất liên lạc là thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, Thích Đồng Chu thậm chí còn giới thiệu gã với một giám tuyển mới lên. Chủ yếu là vì ngày nay làm nghệ thuật phụ thuộc vào quảng bá, người đó là người quen của mẹ Thích Đồng Chu, nghe nói là có chút ảnh hưởng trong giới người mua, cũng từng khám phá ra nhiều tác phẩm của nhiều nghệ sĩ mới, thành thật mà nói thì cũng giỏi lăng xê.
Tuy không hiểu biết nhiều về giới nghệ thuật, nhưng Thích Đồng Chu vẫn có lòng hào hiệp, đặc biệt quan tâm đến việc hỏi thông tin liên lạc cho Mục Thanh. Nghĩ đến đây, cậu ta quyết định lát nữa sẽ hỏi xem việc hợp tác tiến triển thế nào.
Khoảng mười lăm phút sau, cậu ta thấy Mục Thanh đang đi ngược nắng về phía mình. Trời nóng, Mục Thanh bước đi dưới bóng cây, không nhanh cũng không chậm, mặc áo sơ mi trắng và quần jeans, tươi mát đúng kiểu một sinh viên.
Thích Đồng Chu đứng bên vệ đường, hai tay đút trong túi quần, nhìn từ xa, cậu ta lại một lần nữa có ảo giác rằng Mục Thanh trông rất giống Trần Văn Cảng. Nếu phải nói là giống ở đâu, cậu ta cuối cùng nhớ ra một từ mà chị mình thường dùng
- có thể là phong cách thời trang. Thích Đồng Chu chợt phát hiện ra nguyên nhân, Trần Văn Cảng hình như cũng thích mặc loại áo này. Nhưng vì trong vấn đề trang phục chẳng ai lại có quyền lũng đoạn, cậu ta gạt ý tưởng đó sang một bên.
Giám tuyển kia và Mục Thanh trao đổi suôn sẻ hơn mong đợi, Thích Đồng Chu cũng thấy vui cho gã. Khi vào bàn ăn, cậu ta còn hỏi chi tiết: "Vậy người đó nói rằng có thể tổ chức cho anh một cuộc triển lãm nghệ thuật theo chủ đề đặc biệt?"
"Đúng. Ông ấy có vẻ khá coi trọng tác phẩm của tôi, nói rằng nó có linh hồn, có lẽ nghĩ rằng có giá trị."
"Vậy thì thật giỏi." Thích Đồng Chu chân thành khen ngợi: "Đừng tự hạ thấp mình, có thể tổ chức triển lãm cá nhân là không tầm thường rồi."
"Vẫn chưa thể nói vậy, còn chưa chắc chắn đâu." Mục Thanh nhíu mày. "Phụ thuộc vào việc có tìm được nhà tài trợ phù hợp hay không."
"Tốn bao nhiêu tiền để tổ chức một cuộc triển lãm như anh vừa nói?"
"Nếu chọn một bảo tàng nghệ thuật tốt, riêng chi phí địa điểm có thể từ một hai trăm ngàn rồi. Ngoài ra còn có các khoản chi phí lặt vặt khác."
Thích Đồng Chu nghe Mục Thanh nói như vậy thì cũng hơi động lòng. Cậu ấm như cậu ta không biết vật giá là gì, ban đầu nghĩ rằng phải tốn tới vài triệu, nhưng nếu chỉ tốn hai ba trăm ngàn thôi thì tự cậu ta có thể bỏ tiền ra, người trong nhà bình thường cũng chi khoảng số đó cho các thương hiệu xa xỉ.
Nhưng rõ ràng cậu ta không thể nói thẳng chuyện này trước mặt Mục Thanh, người ta cũng cần thể diện. Sau khi quen biết nhau lâu rồi, Thích Đồng Chu cũng biết được hoàn cảnh của Mục Thanh, không cha không mẹ, sống với cậu của mình, xét thân thế thì thật ra không khá hơn Trần Văn Cảng là bao, chắc chắn trong tay không rủng rình tiền bạc được rồi. Hai người này dường như đều có khí chất thanh cao, hẳn là vì sống cũng không dễ.
Thậm chí Thích Đồng Chu còn nghĩ hay là âm thầm giúp đỡ ở phía sau, nhưng không cần thiết phải để đối phương biết.
Tạm thời giữ suy nghĩ này trong lòng, hai người tiếp tục ăn. Lúc họ trò chuyện, phần lớn thời gian đều là Thích Đồng Chu tìm chủ đề, cậu ta nhớ lại những gì mình nghe được từ các sinh viên khác hôm nay, đột nhiên hỏi: "Phải rồi, anh có biết cái cuộc bình chọn Ngôi sao gì đó của trường chúng ta không?"
Cậu ta không phát hiện ra vẻ mặt Mục Thanh chợt đơ ra một cách lạ lùng: "Cậu nói là Ngôi sao học đường nhỉ. Sao thế?"
"Anh có biết lối vào ở đâu không?" Thích Đồng Chu rất phấn khởi: "Nghe thì thú vị lắm đấy, nhưng buổi sáng có rất nhiều người nên tôi không hỏi rõ. Anh có biết Văn Cảng còn là ứng cử viên không? Nghe nói anh ấy có cơ hội giành chiến thắng lớn lắm, tôi muốn xem thử giao diện sự kiện."
"Trên trang web chính thức của trường."
"Được rồi, để tôi xem thử."
Thế nhưng khi mở trang ra, Thích Đồng Chu cũng có biểu cảm giống Trịnh Mậu Huân, thậm chí còn ngượng hơn
- vì những lời mình vừa nói.
"Ấy, thì ra anh cũng là ứng cử viên." May mắn là Thích Đồng Chu phản ứng rất nhanh, tỏ ra ngạc nhiên: "Mà số phiếu bầu lại cao như vậy. Tôi nghĩ là anh quá khiêm tốn, Ngôi sao học đường tương lai đấy nhé, sao chưa bao giờ nghe anh nhắc đến?"
"Không có gì đáng nói, cũng không cao đến thế." Mục Thanh lãnh đạm nói: "Tôi không nổi tiếng bằng Trần Văn Cảng."
"Không thể nói như vậy được..."
"Đó chính là sự thật."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!