Chương 41: (Vô Đề)

Khi ra khỏi quỹ từ thiện thì trời đã tối, hiếm khi mới được trùng phùng, nhà ở cách đó không xa nên Kiều Tư Kim mời Trần Văn Cảng về ăn bữa cơm giản dị.

Kiều Tư Kim có đường nét gương mặt khắc sâu, ngoại hình của con lai điển hình, thật ra ông mang quốc tịch Anh, cha là người Anh, còn mẹ là người Trung Quốc mang họ Kiều, vì vậy ông lấy một cái tên tiếng Trung có cách đọc hơi giống tên tiếng Anh của mình.

Nơi Trần Văn Cảng từng học trước kia là trường quốc tế, một trong những cảnh đáng nhớ nhất là vào mỗi chủ nhật, một nhóm nam sinh sẽ ngồi trong lễ đường, gật gù nghe giảng đạo, trong khi vị giám thị này đứng trên sân khấu nói rất lưu loát, nâng cao tinh thần chiến đấu.

Nhưng công bằng mà nói, ông thực sự là một người tốt. Vào thời đó, vị giám thị này thường mời học trò đến thăm nhà theo nhiều đợt khác nhau, quan tâm đến việc học tập và sinh hoạt của từng người, xứng đáng được gọi là tận tâm và trách nhiệm. Đặc biệt là những học sinh có tính nhạy cảm cao như Trần Văn Cảng sẽ được ông ấy đặc biệt chú ý đến trạng thái cảm xúc.

Trần Văn Cảng và Trịnh Ngọc Thành đã đến đây vài lần, lần này khi bước vào, anh bỗng cảm thấy như mình đang trở lại thời học sinh.

Vợ Kiều Tư Kim đã chuẩn bị sẵn cơm nước ở nhà, ông mang dép đến Trần Văn Cảng thay. Họ có hai đứa con rất dễ thương, cả hai đều đang học tiểu học, anh trai học lớp trên, em gái lớp dưới, được cha mẹ dạy dỗ rất lịch sự lễ phép, chạy ra chào đón khách.

Kiều Tư Kim và vợ còn nhận nuôi một đứa trẻ khuyết tật, nó đang ngậm ngón tay cái, đưa cho Trần Văn Cảng một cuốn sách tranh.

Trần Văn Cảng ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, vừa cười vừa trêu: "Để anh xem nào, đây là truyện tranh của ai vậy?"

Thằng bé mỉm cười ngại ngùng, nhưng chỉ ậm ừ chứ hầu như không nói được, có thể thấy được là hơi chậm phát triển.

Kiếp trước, Trần Văn Cảng đã tham gia nhiều dự án cứu trợ trẻ em, thật ra anh từng tiếp xúc với đủ loại trẻ em, xây dựng mối quan hệ sâu sắc với nhiều trẻ trong số đó, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận nuôi một đứa.

Anh biết rằng trạng thái của mình không cho phép đảm đương trách nhiệm của một người giám hộ, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc làm cha. Anh có thể coi việc chăm sóc chúng như trách nhiệm và sự nghiệp, nhưng xây dựng một gia đình lại là chuyện hoàn toàn khác.

Gia đình, người thân, tất cả đều là những khái niệm rất xa vời với anh. Trước khi chia tay Trịnh Ngọc Thành, anh vẫn còn mơ tưởng về điều đó, rồi sau khi Hoắc Niệm Sinh qua đời, anh cũng biết chắc rằng nó sẽ không thành hiện thực.

Kiều Tư Kim xoa mái tóc xoăn rối bù của thằng bé: "Nó thích em, bình thường nó sẽ không để ai chạm vào sách đâu."

Trần Văn Cảng bế thằng bé lên: "Là vậy sao?"

Đứa trẻ e thẹn ôm lấy cổ anh, quả nhiên là rất thích anh.

Sau bữa tối, Trần Văn Cảng chơi với mấy đứa bé một lúc.

Người cha rửa chén xong, cũng mang dép lê đến gia nhập với họ. Kiều Tư Kim làm trọng tài cho họ chơi trò chơi, anh trai và em gái đều cư xử rất tốt, cũng biết cách chăm sóc em trai nhỏ nhất.

Trần Văn Cảng biết rằng việc dạy bọn trẻ hoàn toàn chấp nhận thành viên mới của gia đình không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Gia đình này rất hòa thuận, anh cũng mỉm cười cùng họ, nhưng cũng có phần lơ đãng.

Nói thật lòng, anh rất ngưỡng mộ những người như Kiều Tư Kim. Ông ấy dựa vào đức tin, kiên định thực hành các nguyên tắc của một người chồng tốt, một người cha tốt và một giáo viên tốt, đảm nhận mọi trách nhiệm mà ông có thể. Hoàn toàn đối lập với tính cách của Hoắc Niệm Sinh đến mức cực đoan. Trên thế giới này quả thực có những người như vậy, những gia đình như vậy.

Đến 9 giờ, bọn trẻ được dỗ lên giường đi ngủ.

Kiều Tư Kim và Trần Văn Cảng cuối cùng cũng có cơ hội ở riêng, trò chuyện một lúc: "Dạo này em thế nào? Có gặp rắc rối gì không?"

Ông pha một ly yến mạch cho Trần Văn Cảng, rồi hai người ôm cái ly, ngồi ở ban công vừa uống vừa nói chuyện.

Kiều Tư Kim hỏi một cách tự nhiên, vẫn giọng điệu như khi tâm sự với học trò ngày xưa. Cho dù với tư cách giám thị hay nhà tư vấn tâm lý, có lẽ đó đều là thói quen nghề nghiệp của ông.

Trần Văn Cảng cũng tin tưởng và chia sẻ với ông: "Em vẫn ổn. Nhưng đôi khi em luôn cảm thấy có quá nhiều việc để lo lắng."

Kiều Tư Kim hỏi: "Ví dụ như những phương diện nào?"

Trần Văn Cảng đáp: "Dường như có những việc quan trọng, càng muốn làm tốt thì càng sợ hãi, nhìn trước ngó sau, luôn sợ mình sẽ đưa ra lựa chọn sai lầm."

Kiều Tư Kim tỏ ra thấu hiểu: "Tất cả chúng ta đều phải chấp nhận rằng mình không hoàn hảo, và nhất định sẽ đi sai đường. Thầy cũng vậy, nhưng điều này hoàn toàn bình thường. Trước tiên, em phải có khả năng chấp nhận bản thân mình, sau đó mới có thể chấp nhận những khiếm khuyết của mình. Chỉ cần em có mục tiêu lớn trong lòng, đặt ra nguyên tắc và giới hạn, đồng thời tự sửa chữa nếu đưa ra lựa chọn sai thì trời sẽ không sụp đổ đâu."

Trần Văn Cảng do dự chốc lát: "Còn có... vấn đề trong mối quan hệ." Anh nói tiếp: "Ví dụ, có một người, em càng muốn hòa hợp với anh ấy, thì khi cảm thấy áp lực em lại càng muốn trốn tránh, thậm chí có vẻ như em đang chủ động phá hoại mối quan hệ với anh ấy, dù là cố ý hay vô tình."

"Người này có thái độ thế nào với em? Em nghĩ mình trốn tránh là vì lý do gì?"

"Anh ấy thực ra khá thoải mái. Chỉ là có thể tiềm thức của em cảm thấy rằng em không xứng với anh ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!