Chương 40: (Vô Đề)

Hoắc Niệm Sinh không bao phòng riêng ở nhà máy rượu này, phòng y đang ở là phòng đôi tiêu chuẩn theo phong cách khách sạn.

Trần Văn Cảng đưa điện thoại cho Hoắc Niệm Sinh xem.

Người làm anh nhìn số điện thoại lạ đó rồi khinh bỉ ra mặt: "Mất thể diện." Y đang nói Hoắc Kinh Sinh.

Trò ngu ngốc của Hoắc Kinh Sinh bị anh hắn chê cười là giả thần giả quỷ. Trần Văn Cảng thực ra đã từng gặp Hoắc Kinh Sinh ở kiếp trước, tên này thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều, lại không mấy can đảm. Nếu không có chú hai nhà họ Hoắc đứng sau chống lưng cho, hắn chẳng dám cáo mượn oai hùm.

Nhưng Hoắc Niệm Sinh cũng trách Trần Văn Cảng gan to bằng trời, ai mời cũng dám đi theo, may là hôm nay gặp được y.

Trần Văn Cảng tiện tay mang cả máy tính bảng xuống, Hoắc Niệm Sinh thậm chí còn không thèm nhìn mà ném thẳng lên ghế. Thương trường như chiến trường, việc lắp đặt camera và thiết bị nghe lén trong giới này nói trắng ra là chuyện thường ngày ở huyện. Chỉ là Hoắc Kinh Sinh dám điều tra điện thoại của Trần Văn Cảng, còn dám theo dõi vị trí của anh.

Hoắc Niệm Sinh đè Trần Văn Cảng xuống giường, hôn tai anh: "Tôi giúp em tính sổ với nó. Chặt một ngón tay út của nó được không?"

Trần Văn Cảng nằm dưới y, bật cười: "Ăn nói lung tung gì thế?"

Hoắc Niệm Sinh cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của anh, ngăn cản những lời tiếp theo. Ít nhiều cũng có ý an ủi. Hai người kề sát bên nhau, trao nhau một nụ hôn.

Vui đùa đủ rồi, Trần Văn Cảng nằm ngửa trên giường, duỗi tay ra, nhẹ nhàng sờ vào mũi y rồi vuốt xuống cằm. Hoắc Niệm Sinh lật người nằm nghiêng bên cạnh anh, một tay chống đầu, tay kia nghịch tóc anh, để anh tỉ mỉ khám phá khuôn mặt mình.

"Anh phải cẩn thận với những người xung quanh." Trần Văn Cảng nói: "Nhà công tử Hoắc lắm tiền nhiều của, người lại đông, tiểu nhân không ít đâu."

"Lo cho tôi?"

"Em chỉ là một nhân vật nhỏ, không đáng để gài bẫy. Anh thì khác, bẫy được công tử Hoắc mới gọi là bản lĩnh."

"Nghe xem, nói xỏ nói xiên." Hoắc Niệm Sinh cuối cùng cũng nghe ra điểm bất thường: "Cứ như em đang mắng tôi vậy."

Trần Văn Cảng sợ nhột, cuối cùng phải cong người luôn miệng xin tha.

Hoắc Niệm Sinh dùng ngón tay cái lau giọt lệ vương nơi khóe mắt anh vì cười.

Cuối cùng, ngón tay của Trần Văn Cảng dừng lại ở chân mày y, che mất nửa khuôn mặt của Hoắc Niệm Sinh. Anh đang suy nghĩ nên nói gì, nhưng tính cảnh giác của Hoắc Niệm Sinh lại giống như con dao hai lưỡi. Giống như đám bạn xấu đó không thể moi được tên Trần Văn Cảng từ miệng Hoắc Niệm Sinh, Trần Văn Cảng cũng không đào ra cơ hội để nói về nhà họ Hoắc từ y.

Cuối cùng anh đành phải tạm thời bỏ cuộc, Trần Văn Cảng gọi y: "Hoắc Niệm Sinh."

Ánh mắt Hoắc Niệm Sinh dần tối lại, y hỏi bằng giọng điệu khiêm tốn: "Sao thế?"

Sau một lúc do dự, dưới ánh mắt y, những ngón tay thon dài từ từ cởi cúc áo trên cùng.

Khóe miệng Hoắc Niệm Sinh cong lên.

Y nghiêng người kề sát tai anh, còn phả ra hơi rượu thoang thoảng: "Nằm yên, tôi sẽ phục vụ em."

Trần Văn Cảng dừng lại, ngón tay vẫn đặt trên chiếc cúc vỏ sò vừa mới tháo ra.

Hoắc Niệm Sinh vén tóc anh ra sau tai, từ từ thăm dò lên trên, đến khi nắm lấy bàn tay đó, rồi từ từ siết chặt. Y biến khách thành chủ, giành quyền chủ động, nắm tay Trần Văn Cảng, dẫn dắt anh cởi từng chiếc cúc còn lại.

Không khí vẫn đang rất hài hòa. Đột nhiên Hoắc Niệm Sinh giơ tay lên, Trần Văn Cảng vô thức nhắm mắt co rúm lại. Phản ứng phòng thủ đã ăn sâu vào anh, ngay cả khi anh phản ứng lạu ngay lập tức, mở mắt ra. Hoắc Niệm Sinh chỉ chống tay lên tủ đầu giường, mở ngăn kéo, lấy ra một cái hộp. Có những cảm xúc không nhất thiết phải diễn tả bằng lời. Anh căng người lên như một cái lò xo rỉ sét.

Ngăn kéo vẫn chưa đóng lại, nó mở to miệng, nuốt trọn cái hộp còn nguyên vẹn vào. Cạch một tiếng, Trần Văn Cảng lại ngồi dậy trước, nắm lấy tay y: "Em..."

Hoắc Niệm Sinh vỗ nhẹ cánh tay anh, rồi rút tay mình ra: "Nếu không muốn thì đi ngủ sớm đi."

Đàn ông nào có lúc không muốn chứ, nhưng tình cảnh lần trước vẫn còn in sâu trong tâm trí, cả hai đều biết rất rõ điều đó. Không phải là Hoắc Niệm Sinh không muốn anh, cũng không phải đòi hỏi kết hợp hoàn hảo đến đâu, nhưng không thể mỗi lần đều như vậy. Nếu ngày hôm nay tiếp tục, thì có gì khác so với lần trước chứ.

Y rời khỏi giường, đi đến bàn để rót nước. Vừa mở nắp chai nước tinh khiết, hai cánh tay ôm chặt lấy eo y từ phía sau.

Trần Văn Cảng tựa trán vào tấm lưng rắn chắc y: "Không phải là em không muốn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!