Chiếc Bentley đang hướng ra khỏi thành phố, cảnh vật dần xa lạ, nhưng thực sự là điểm đến hợp pháp, cuối cùng tài xế lái xe đến một nhà máy rượu ở vùng ngoại ô.
Họ đi thang máy từ gara tầng hầm lên lầu, không qua cửa chính, tài xế dẫn Trần Văn Cảng đi qua lối đi dành cho nhân viên, vòng vo tam quốc, sau cùng gặp chủ của mình trong một phòng riêng.
Người dùng phương thức như đồ thần kinh này mời anh quả thật là Hoắc Kinh Sinh.
Hoắc Kinh Sinh không có đôi mắt hoa đào của Hoắc Niệm Sinh, nhưng là anh em ruột, sống mũi và đường nét cằm của hai người lại có phần tương tự. Không tính là xấu. Nhưng Trần Văn Cảng đã quen nhìn Hoắc Niệm Sinh, khi nhìn vào cách sắp xếp các bộ phận trên khuôn mặt hắn sẽ khó tránh khỏi cảm giác đây là một bản sao thô thiển.
Hoắc Kinh Sinh không biết anh đang đánh giá về ngoại hình của mình, hắn hai tay đút trong túi, dựa vào lưng sô pha, chỉ về phía đối diện: "Mời ngồi."
Trần Văn Cảng ngồi xuống đối diện.
Hoắc Kinh Sinh đi thẳng vào vấn đề: "Gia đình chúng tôi biết chuyện mờ ám giữa cậu với anh tôi."
Trần Văn Cảng cười cười: "Chuyện mờ ám gì, sao tôi lại không biết nhỉ?"
Hoắc Kinh Sinh không hài lòng khi thấy anh không bị chèn ép, liền tuôn hẳn một tràng: "Trước kia anh tôi thích đùa giỡn, thì mặc anh ta đùa giỡn với ai, nhà tôi cũng không hạn chế. Nhưng tình hình bây giờ đã khác, anh ta đã đến tuổi này, nên cân nhắc đến việc lấy vợ sinh con. Vì vậy người lớn trong nhà bảo tôi đến nói chuyện với cậu, ý là để đặt ra quy tắc, nếu sau này cậu muốn theo anh tôi thì không phải là không thể, nhưng không thể phá vỡ các quy tắc."
Trần Văn Cảng hỏi: "Để tôi nghe thử nhà họ Hoắc có quy tắc gì nào?"
Hoắc Kinh Sinh đáp: "Tôi ở đây để thay mặt người lớn trong nhà cảnh cáo cậu, đừng có nhảy nhót, đừng có bày trò. Quan hệ của các người phải giữ bí mật với người khác, không được công khai bừa bãi. Cho dù sau này anh tôi có đi xem mắt, đính hôn hay kết hôn, cậu không thể ngăn cản. Đúng rồi, sau này anh tôi có vợ có con, cậu cũng không được ghen tuông. Tốt nhất là cậu có thể hòa hợp với bà chủ, cô ấy có thể chấp nhận sự hiện diện của cậu thì tất nhiên mọi người sẽ vui vẻ.
Nếu cô ấy không chịu được thì nói sau, nhưng tôi khuyên cậu đùng có quá không biết điều."
Trần Văn Cảng thấy buồn cười: "Sỉ nhục tôi thế này là ý tưởng của anh nghĩ ra, hay là chú hai dạy anh?"
Hoắc Kinh Sinh không kịp phòng thủ: "Sao cậu biết... "
"Của ai cũng không quan trọng." Trần Văn Cảng nói tiếp: "Thật tiếc là tôi họ Trần. Quy tắc của nhà họ Hoắc các anh thì đi nói thẳng với anh trai của anh đi."
Thấy anh đứng dậy định bỏ đi, Hoắc Kinh Sinh hoàn hồn, đột nhiên quát: "Cậu, đứng lại!"
Giọng điệu vừa cao lên đã thể hiện rõ là hắn đang sợ. Màn kịch hôm nay quả thực là do chú hai bảo hắn làm, mục đích là muốn nhét người của mình vào bên cạnh Hoắc Niệm Sinh, chủ yếu là thông qua hôn nhân. Nhưng chú hai Hoắc chỉ bảo hắn lo liệu phía Trần Văn Cảng, còn cụ thể phải làm sao thì do Hoắc Kinh Sinh tự quyết định. Hắn lại chẳng có quyền lực hay thủ đoạn gì, vì ngại Hoắc Niệm Sinh nên không dám bắt cóc hay đòi đánh đòi giết. Vậy thì phải làm sao? Chỉ có thể hù dọa.
Đáng tiếc là ngay cả việc này mà Hoắc Kinh Sinh cũng không giỏi. Hơn nữa, hắn còn coi thường Trần Văn Cảng, nghĩ anh là học trò nghèo xuất thân từ một gia đình nhỏ. Thực ra Trần Văn Cảng đã tham gia nhiều cuộc đàm phán hơn hắn, người ngồi đối diện hắn đã thắng vô số trận đánh, cởi chiến bào, bỏ giáp về quê rồi.
Nhưng dù sao cũng chuẩn bị xong xuôi rồi làm đến đây, Hoắc Kinh Sinh không thể lùi bước vào phút cuối, hắn lấy một cái máy tính bảng trên bàn trà đưa cho Trần Văn Cảng: "Tự cậu xem."
Trần Văn Cảng nhận lấy, máy tính bảng đã được cài đặt sẵn phần mềm, ngay khi mở khóa là hiển thị giao diện camera giám sát thời gian thực. Từ góc độ này, có thể thấy rõ ràng là camera được lắp đặt riêng, camera giám sát trong nhà máy rượu không thể đặt ở nơi nghe thấy cuộc trò chuyện của khách.
Nhìn anh từ bên đối diện, Hoắc Kinh Sinh lộ ra vẻ khinh thường pha lẫn kiêu ngạo: "Tôi biết Hoắc Niệm Sinh nhất định sẽ nói lời ngon ngọt rồi thì thề non hẹn biển với cậu, nếu cậu muốn biết bộ mặt thật của anh ta đằng sau lưng, hôm nay tôi sẽ cho cậu cơ hội để tìm hiểu."
Trần Văn Cảng liếc hắn một cái: "Anh biết rõ bộ mặt thật của anh ấy hơn tôi sao?"
Hoắc Kinh Sinh trả lời qua loa: "Anh ta đã ngủ lại đây nhiều lần, cậu có thể tìm ra nhiều bất ngờ trong ghi chép lịch sử. Thế nên chịu khó đi." Nói xong, hắn bước nhanh về phía cửa.
Vừa mở cửa phòng, hóa ra tài xế vẫn đứng cạnh cửa, đề phòng Trần Văn Cảng bất ngờ lao ra. Tay tài xế chỉ cho Hoắc Kinh Sinh ra ngoài, trừng mắt nhìn vào trong như muốn ra oai rồi đóng cửa lại.
Sau một hồi chờ đợi, Trần Văn Cảng đi tới đẩy cửa, đúng như dự đoán, cửa đã khóa.
Để không uổng công Hoắc Kinh Sinh nhốt anh lại đây xem băng ghi hình, Trần Văn Cảng nhấp vào những thước phim lịch sử được lưu trữ trong phần mềm. Có lẽ còn sợ anh không đủ kiên nhẫn để cuộn thanh tiến trình, các video muốn để anh xem được đều đã cắt riêng.
Trần Văn Cảng ngồi trở lại sô pha, thưởng thức bất ngờ mà Hoắc Kinh Sinh dành cho mình.
Camera này được lắp đặt bí mật ở khu vực công cộng, nhiều khả năng là bằng cách hối lộ phục vụ ở đây. Thực ra, không có gì đặc biệt cả. Chẳng qua là nhìn thấy Hoắc Niệm Sinh xuất hiện ở đây cùng nhiều người khác nhau, nếm rượu, trò chuyện, diễn kịch, đi với bụt mặc cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Ngoài ra còn có vài đoạn ghi lại cảnh y chơi golf trong nhà với một cô gái mà rõ ràng là do người khác sắp đặt.
Ánh sáng xanh lạnh lẽo phản chiếu trên khuôn mặt Trần Văn Cảng, dù sao cũng chán, anh dứt khoát xem hết từng video một.
Phần mềm phát ra âm thanh nhắc nhở, phát hiện có đối tượng đang hoạt động trong khu vực giám sát. Quay lại giao diện thời gian thực, xuất hiện trước ống kính là Hoắc Niệm Sinh và Hoắc Kinh Sinh đang làm ra vẻ bình tĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!