Chương 36: (Vô Đề)

Dường như Hoắc Niệm Sinh đã hỏi câu hỏi này nhiều lần.

Tối qua Trần Văn Cảng đã trả lời một lần, nhưng y lại không thể cho được.

Trần Văn Cảng im lặng, Hoắc Niệm Sinh nhân lúc này rút tay ra khỏi tay anh.

Lời ngon tiếng ngọt vô số, nhưng câu này lại là sự thật tr*n tr**. Bèo nước gặp nhau, với Hoắc Niệm Sinh thì chẳng là gì cả. Nhưng y không thể nói rõ là thời khắc nào của ngày hôm qua, mình quyết định lùi bước. Nước đến chân rồi vẫn không nhảy, y luôn cảm thấy có những việc một khi đã làm rồi thì thật sự không còn quay lại được nữa.

Khi thả con mồi ra, cảm xúc của y vẫn phức tạp, chẳng rõ là tiếc thương hay thất bại chiếm phần nhiều. Như một người nhìn thấy một đóa hoa nở rộ trên cành, muốn hái mang về nhà, nhưng lại không nỡ cắt phần cuống, sợ hoa sẽ héo.

Hoắc Niệm Sinh nói tiếp: "Điều em muốn là quan tâm và yêu thương, chỉ là tình cờ tìm đến tôi mà thôi."

Trần Văn Cảng lại nắm lấy tay y: "Được rồi, đừng nói nữa, em suy nghĩ rõ ràng rồi."

Hoắc Niệm Sinh nheo mắt nhìn anh. Trần Văn Cảng đang mặc chiếc áo sơ mi sọc xám, tay áo xắn hờ lên. Anh cử động, tay áo tụt ngay xuống, che mất cổ tay. Nhưng Trần Văn Cảng không quan tâm, anh lần lượt cởi từng cúc áo trước mặt Hoắc Niệm Sinh. Áo sơ mi cởi được một nửa, anh nắm lấy tay Hoắc Niệm Sinh, đặt lên ngực mình.

Hoắc Niệm Sinh cúi đầu nhìn anh, ánh mắt tối đi, trái cổ trượt lên xuống, cảm nhận được nhịp tim dồn dập của anh.

Trần Văn Cảng tỏ ra bình tĩnh, ngón tay vẫn hơi run, nhưng không hẳn là vì sợ mà là do kích động gây ra co giật. Anh hít một hơi thật sâu, lồng ngực dường như cũng rung lên theo. Họ gần nhau đến thế, hơi thở của Hoắc Niệm Sinh khiến anh ngột ngạt nhưng cũng đang xoa dịu anh.

Trần Văn Cảng cảm thấy mệt mỏi, bỗng nhiên không còn hiểu thật ra mình đang so đo về cái gì nữa. Lo lắng rằng một ngày nào đó sẽ bị vứt bỏ, lo lắng rằng tấm lòng của mình sẽ bị phản bội, anh đã sống hai kiếp người mà vẫn chẳng tiến bộ chút nào.

Anh xốc lại tinh thần: "Em cũng có thể hỏi anh câu hỏi này, anh muốn gì, một người tình à? Cũng được thôi."

Đường nét khuôn mặt Hoắc Niệm Sinh sắc lạnh như lưỡi dao, vẻ thờ ơ pha lẫn chút nham hiểm. Ánh mắt y sắc bén, dán chặt vào Trần Văn Cảng.

Trần Văn Cảng bám lên ngực y đòi hôn: "Không xung đột với điều em muốn. Em chỉ muốn chính bản thân anh."

Hoắc Niệm Sinh chưa bao giờ nghĩ rằng mọi lật lọng bất nhất trong cuộc đời mình đều sẽ dành hết cho một người. Y bắt chéo hai tay Trần Văn Cảng ra sau lưng, cuối cùng cũng bất chấp tất cả, ấn anh xuống sô pha.

Mảnh giấy gói bị xé rách bị ném trên thảm.

Nhưng thành thật mà nói, lần thân mật đầu tiên không được như mong đợi. Hoắc Niệm Sinh thật sự không biết ai mới là người phải hối hận. Ít nhất thì Trần Văn Cảng cũng đã đánh giá quá cao bản thân mình, anh không thể thả lỏng cũng không thể phóng túng, thay vì là ân ái hoan lạc, thì lại co quắp khiến Hoắc Niệm Sinh nhiều lần có cảm giác mình đang phạm tội.

Khi thân thể không còn khoảng cách, dường như có một khoảnh khắc nào đó, y đã chạm đến khoảng trống sâu thẳm trong tim Trần Văn Cảng. Thế nhưng chỉ là bừng tỉnh thoáng qua, chẳng mấy chốc đã trở thành một tia sáng mờ nhạt khó lòng phân biệt giữa biển d*c v*ng.

Trần Văn Cảng thở hổn hển rất khẽ, Hoắc Niệm Sinh không biết lời anh nói là thật hay giả. Y thậm chí không muốn tìm hiểu xem có phải Trần Văn Cảng đang vội dùng y để thay thế ai đó hay không.

Cuối cùng tất cả vẫn kết thúc.

Hoắc Niệm Sinh cười buồn, y không ngờ rằng mình sẽ gặp phải một thất bại cay đắng như vậy ở đây.

Sau khi vệ sinh đơn giản, y ôm Trần Văn Cảng vào lòng, vỗ về anh, cảm giác dưới tay ấm nóng, làn da săn chắc mịn màng. Trần Văn Cảng vùi đầu vào hõm cổ y, hơi thở nóng hổi phả ra như đang thiêu đốt. Hoắc Niệm Sinh sờ trán anh, may là không bị sốt.

Bầu trời dần tối lại, những vì sao lấp lánh trên không trung. Rồi bất giác chìm vào giấc ngủ trong vòng tay nhau.Thế nhưng khi Hoắc Niệm Sinh tỉnh dậy, căn phòng đã trống rỗng chẳng còn ai. Y đứng dậy chạy ra khỏi phòng ngủ, nhưng đống hành lý vốn thuộc về Trần Văn Cảng đã không còn nữa, như thể mọi chuyện chỉ là một giấc mơ nực cười.

May mắn là y lập tức nhìn thấy một tờ giấy trên bàn, nói rằng ở nhà có chuyện gấp phải về ngay, nên mới không từ mà biệt.

Hoắc Niệm Sinh gọi điện thoại cho anh, nghe thấy giọng Trần Văn Cảng mới yên tâm, chứng tỏ quả thực là việc đột xuất, Trịnh Bảo Thu cũng bị gọi về. Thực ra, hai người chỉ vừa đi được một tiếng, Trịnh Bảo Thu lái xe, đang kẹt xe giữa đường. Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Trần Văn Cảng rất bình thường cũng rất điềm tĩnh. Thật sự chỉ là thái độ xem nhau như bạn tình, quấn quýt trên giường, tỉnh táo dưới giường.

Hoắc Niệm Sinh bất lực bóp trán mình, cảm thấy mình sắp bị anh ép thành trò cười rồi.

Sau khi dặn dò đi đường cẩn thận, cúp máy, y nhặt cuốn sách mà Trần Văn Cảng đã úp ngược trên sô pha. Lật lại phần trước, đó là chương Vượt biển.

Hoắc Niệm Sinh tiện tay nhét mẩu giấy mà Trần Văn Cảng để lại vào trong sách, để nó nằm giữa hai trang như dấu trang, rồi ném cuốn sách trở lại trên sô pha. Vừa ngồi xuống, đột nhiên muốn xem Trần Văn Cảng đang đọc gì, y lại mở sách ra, nhìn thấy phần nội dung:

"Có người lặng lẽ đặt vào tay tôi một đoá hoa tình ái.

"Có người đã đánh cắp trái tim tôi, và ném nó tận cuối trời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!