Đường núi ở đây không quá dốc, biển chỉ đường rõ ràng, không có tính khiêu chiến là mấy, chỉ mất một thời gian ngắn để lên tới đỉnh như đi dạo.
Chỉ là đường đi có rêu, Trần Văn Cảng lại không đi giày leo núi chuyên dụng nên trượt chân, may là Lý Hồng Quỳnh nhanh tay nhanh mắt kéo được anh.
Trần Văn Cảng cảm ơn. Lý Hồng Quỳnh buông tay ra: "Khách sáo làm gì. Cuối con đường này có một ngôi miếu Nguyệt Lão, muốn đi xem không?"
Ngôi miếu nhỏ tí chỉ bằng lòng bàn tay, có một bức tượng Nguyệt Lão giản dị, được ai đó phủ một mảnh vải đỏ lên trên, không có ai canh miếu cả. Tuy nhiên, theo Lý Hồng Quỳnh nói thì khá linh nghiệm. Người dân địa phương thờ cúng ngôi miếu này trong khoảng một hai trăm năm qua rồi, sau đó Hội Du thuyền mua lại đỉnh núi, xây dựng xong khu nghỉ dưỡng thì vẫn giữ miếu lại, cho đến ngày nay thậm chí còn có hội viên đến đây chỉ để lễ một cái.
Cây đại thụ trong sân treo đầy những dải ruy băng đỏ đậm nhạt khác nhau, dấu vết cũ mới cũng khác nhau, gió thổi qua thì kêu xào xạc, xác nhận lời cô nói.
Lý Hồng Quỳnh nhìn những con sóng đỏ kia: "Có muốn vào lễ không?"
Trần Văn Cảng mỉm cười: "Tôi thì không cần. Còn chị?"
Lý Hồng Quỳnh đáp: "Tôi cũng không, hôm qua Đồng Chu đã tới đây đấy. Gia đình nó tin những việc này, hồi nó chào đời, ở nhà còn quyên tặng cả một ngôi miếu dưới danh nghĩa nó. Coi như là mưa dầm thấm đất, từ nhỏ nó đã chú ý đến rồi, thậm chí trước mỗi kỳ thi lớn còn phải đi lễ Văn Khúc Tinh Quân."
Trần Văn Cảng hỏi: "Nơi này thật sự linh nghiệm à?"
Lý Hồng Quỳnh đáp: "Dù sao thì cũng có nhiều người thích đến, đám người chơi chung hôm qua, cậu biết Tiền Hạo không? Cái tên để tóc dựng mái ấy, tôi thấy hắn dẫn một cô em xinh đẹp lên núi lễ Nguyệt Lão, mà hắn vừa mới đính hôn với vị hôn thê của mình cách đây hai tháng nhé. Còn cái tên đã uống hết nửa tháp sâm
-panh, Quý Dung Thành, tôi thấy hắn dẫn một nam một nữ về phòng, không biết cầu xin Nguyệt Lão cái gì."
Trần Văn Cảng phì cười.
"Làm đi, làm đi, cứ làm đi, làm bậy thoải mái, Nguyệt Lão không có lo chữa sùi mào gà cho đâu."
"Hoắc Niệm Sinh thì sao?"
Lý Hồng Quỳnh đáp: "Anh ta thì cũng tạm. Cậu cứ nhìn anh ta xem, chắc chắn không cần phải lễ Nguyệt Lão đâu, chẳng qua chỉ là chơi đùa thôi, con người anh ta chính là như vậy đấy, chưa chắc đã có quan niệm truyền thống về việc lập gia đình."
Trần Văn Cảng không hỏi thêm nữa, chờ cô nói tiếp. Đương nhiên, cho dù cô không nói, anh cũng biết một chút về tình hình của nhà họ Hoắc, và thân thế của Hoắc Niệm Sinh...
Lý Hồng Quỳnh nói: "Dù sao cũng không phải bí mật, cả Kim Thành này còn ai không biết? Cha anh ta là một tay chơi nổi tiếng phong lưu, cả đời chẳng thèm kết hôn, nhưng thay bạn gái còn chăm hơn cả thay đồ lót. Vậy là anh ta sinh ra ngoài giá thú, ban đầu khi biết mình có đứa cháu trai này, cụ Hoắc đứng ra đón anh ta về, sau đó lại sinh thêm một đứa con trai nữa, lại đón đứa bé về..."
"Kết quả thì sao?"
"Kết quả đúng là rất buồn cười, ông cụ phát hiện hết đứa này đến đứa khác, ngày càng nhiều, không biết bao nhiêu mới hết, thế là dứt khoát không nhận về nữa." Lý Hồng Quỳnh nói tiếp: "Mọi người nói rằng cưới một người không chỉ là cưới một mình anh ta, mà là cưới cả gia đình anh ta. Vì vậy, bất kể người ngoài đồn chúng tôi thế nào, tôi sẽ không bao giờ tự rước lấy rắc rối cho bản thân mình."
Trần Văn Cảng nghe được ẩn ý trong lời nói của cô.
Lý Hồng Quỳnh lại ám chỉ: "Về điểm này, thực ra Thích Đồng Chu không tệ đâu, gia đình nghiêm khắc, bản chất cũng rất chung thủy."
Trần Văn Cảng không nói gì.
Hai người đi xuống núi theo con đường vừa rồi đi qua. Lý Hồng Quỳnh không tiếp tục chủ đề này, cô không muốn làm quá lên hay vào vai bà mối cho bất kỳ ai, nói giúp em nuôi mình cũng chỉ là thuận miệng. Nhưng theo cô
- có lẽ cũng là vì tính ích kỷ muốn vun vén cho người nhà mình
- nếu chàng trai này thật sự nghiêm túc và biết điều, thì Thích Đồng Chu quả thực là lựa chọn tốt hơn cho anh.
Cha mẹ thấu hiểu, họ hàng chúc phúc, quan hệ gia đình đơn giản, dễ hòa hợp với mọi người, đây mới là đối tượng mà người ta có thể yên tâm qua lại.
Giữ được tấm lòng trong sạch là điều hiếm có, Trần Văn Cảng không nên bước vào vũng bùn.Khi Hoắc Niệm Sinh một mình từ biển trở về thì đã là buổi trưa, mặt trời lên cao chiếu nắng gắt.
Vừa bước vào đại sảnh, y đã nhìn thấy Trần Văn Cảng đang đánh đàn từ xa. Giai điệu là bản Die Forelle. Trịnh Bảo Thu, Thích Đồng Chu và Lý Hồng Quỳnh đều đang ở cạnh anh, Du Sơn Đinh cũng vây lại góp vui, chỉ mới ở chơi cùng nhau một ngày mà nhóm này đã rất hòa hợp vui vẻ.
Trần Văn Cảng chưa đạt đến trình độ của nghệ sĩ biểu diễn chuyên nghiệp, nhưng cũng không phải "biết một chút" như lời anh từng khiêm tốn. Ưu điểm của anh nằm ở ngoại hình ưa nhìn, khí chất tao nhã, ngồi trên ghế dương cầm cũng rất ra dáng. Chiếc đại dương cầm được đặt dưới một cửa sổ kính cao tới tận trần nhà, ánh mặt trời dát lên người và đàn một vầng sáng lấp lánh, lộng lẫy như một viên kim cương rực rỡ. Những ngón tay mảnh khảnh nhảy múa trên phím đàn đen trắng.
Cảnh tượng ấy đầy nhịp điệu và linh tính căng tràn sức sống, một mình anh đã là một bài thơ sonnet cổ điển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!