Mở cánh cửa trượt của phòng để đồ, bên trong có đủ loại vật phẩm cho bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, nhưng tất cả đều là đồ dùng cá nhân của Hoắc Niệm Sinh. Đây là phòng suite riêng của y, không giống như những phòng ở phía dưới chỉ cung cấp đồ dùng cần thiết của khách sạn.
Trần Văn Cảng còn đang do dự, Hoắc Niệm Sinh đã tiện tay lấy một cái móc áo xuống, c** q**n áo trên đó ra: "Mặc cái này."
Trần Văn Cảng cầm chiếc áo choàng tắm màu đỏ rượu, dày và mềm, còn dấu vết đã giặt. Nhưng không có đồ lót, hành lý anh mang theo đều ném trong phòng ở tầng dưới.
Hoắc Niệm Sinh dựa vào tường, hai tay khoanh lại, nhìn anh trêu chọc: "Để không?"
Trần Văn Cảng quay đầu đi vào phòng khách, gọi nhân viên lễ tân, nhờ họ mang đồ lên giúp.
Trong phòng tắm đã xả sẵn một bồn nước, hơi nước bốc lên nghi ngút. Bồn tắm dù nói là bồn, nhưng thật ra lại lớn bằng cả hồ nước suối nước nóng, phải dùng bậc thang mới vào được, vòi nước nóng lạnh hình đầu thú bằng kim loại ngẩng cao, diễu võ dương oai.
Trần Văn Cảng ngồi trên mép bồn tắm, đưa một tay vào bồn, hơi nước bốc lên khiến cho tay anh trông càng thon và trắng hơn. Gương mặt anh phản chiếu trên mặt nước, những gợn sóng lăn tăn, chạm nhẹ là vỡ tan.
Kiếp trước, thật ra Trần Văn Cảng cũng từng ở trong phòng 707 của Hoắc Niệm Sinh, nhưng đó là chuyện của hơn mười năm trước rồi. Khi anh đến, cơ bản là không có người nào khác ở đây
- Hoắc Niệm Sinh lần nào cũng bao hết cả câu lạc bộ, nhưng lại khác với cảnh chơi bời tụ họp này. Câu lạc bộ vắng tanh không một bóng người, trông như thể bị ma ám, nhưng không có bất cứ ánh mắt lạ thường nào. Trần Văn Cảng không thực sự thích cảm giác đó, chỉ là vì Hoắc Niệm Sinh ép anh phải ra ngoài chơi.
Nhưng ít nhất vẫn còn có người bên cạnh anh, người duy nhất anh có thể bám vào giữa trời biển bao la.
Trần Văn Cảng yên ổn tắm rửa xong, Hoắc Niệm Sinh cũng không có ý định giở trò lưu manh, xông vào quấy rối. Có khăn và bàn chải mới trên bồn rửa, thậm chí kem đánh răng cũng mới. Trần Văn Cảng sửa soạn chỉnh tề, sấy khô tóc rồi ra ngoài.
Nhân lúc anh ở trong phòng tắm, ga trải giường và vỏ chăn trong phòng ngủ đã được thay mới, hoa văn và màu sắc đều khác. Hoắc Niệm Sinh không có trong phòng.
Trần Văn Cảng bước đến bên cửa sổ kiểu Pháp, đôi mắt phải chiếu một điểm sáng. Hoắc Niệm Sinh khoanh tay hút thuốc trên ban công rộng. Đang kiên nhẫn chờ đợi anh.
Tiếng động phía sau khiến Hoắc Niệm Sinh quay lại nhìn: "Tắm xong rồi?"
Trần Văn Cảng "ừ" một tiếng.
"Nước có lạnh không?"
"Vừa đủ."
Ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo, chiếu ra một vầng sáng rực rỡ trên ban công. Trần Văn Cảng chỉnh lại cổ áo rồi bước về phía y. Chiếc áo choàng tắm khoác trên người anh lại hơi rộng, thắt lưng quấn quanh có thể làm vòng eo thon hơn, nhưng cổ áo lại không chịu nghe lời, phía trước thì mở toang, để lộ cả vùng ngực.
Hoắc Niệm Sinh đặt điếu thuốc cháy dở lên gạt tàn, xoay người anh lại, giúp anh kéo cổ áo kín vào, sau đó tháo thắt lưng của Trần Văn Cảng ra, quấn quanh eo cho anh, thắt một cái nơ bướm ở bên hông. Động tác gọn gàng dứt khoát, như đang gói một món quà lớn.
Làm xong những việc này, Hoắc Niệm Sinh ngẩng đầu lên, thấy Trần Văn Cảng nheo mắt, an tâm hưởng thụ được y phục vụ. Anh nghiêng đầu, nhìn điếu thuốc của Hoắc Niệm Sinh, tìm chủ đề: "Bình thường anh thích hút thuốc hiệu gì?"
Hoắc Niệm Sinh lại cầm điếu thuốc lên, rít một hơi, thổi vào tai anh một cách tinh quái: "Sinh viên xuất sắc, cậu không hút thuốc kia mà?"
Gói thuốc lá nằm trên bàn cà phê, trên đó toàn là ký tự nước ngoài. Trần Văn Cảng thản nhiên liếc nhìn. Anh ngả người lại gần hơn, dựa sát vào vai Hoắc Niệm Sinh.
Hoắc Niệm Sinh nhướng mày, cuối cùng đưa tay sang, giơ ngang giữa không trung, điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay hiện rõ khớp xương. Trần Văn Cảng nhắm mắt lại, ngậm lấy nơi môi y từng chạm vào. Hoắc Niệm Sinh tự mình rít thêm một hơi nữa. Cứ thế mỗi người một hơi, chia nhau nửa điếu thuốc còn lại.
Hơi đầu tiên, Trần Văn Cảng còn ngập ngừng thăm dò, sau đó càng lúc càng càn rỡ. Hoắc Niệm Sinh vui vẻ chiều lòng anh, để Trần Văn Cảng nắm tay mình, duỗi cái cổ thon dài, vươn đầu đến lòng bàn tay y.
Hút xong điếu thuốc, Hoắc Niệm Sinh nâng cằm anh, cúi đầu xuống, cẩn thận tinh tế hôn anh.
Trần Văn Cảng vòng tay ôm lấy cổ y, lạc lối trong biển khổ mang tên "Hoắc Niệm Sinh". Nụ hôn này có mùi thuốc lá, còn thoang thoảng mùi bạc hà tươi mát của kem đánh răng và sữa tắm trên người anh. Tầm nhìn của anh nhạt nhòa đi, hơi thở lại trở nên gấp gáp, nhỏ vụn. Ánh trăng lạnh lẽo, anh nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể Hoắc Niệm Sinh cũng dần dần tăng cao. Điếu thuốc ấy làm ý thức của Trần Văn Cảng bay ra khỏi cơ thể.
Hoắc Niệm Sinh càng ép chặt anh vào người mình, như muốn nghiền nát, lúc thì dịu dàng quyến luyến, lúc thì triền miên thương cảm. Trần Văn Cảng bám chặt lấy gáy y, đáp lại bằng dịu dàng vô tận.
Anh bị Hoắc Niệm Sinh nhấc bổng lên, ném lên giường. Hoắc Niệm Sinh hôn anh vỗ về, bộ ga giường mới thay mềm mại như bông, ngập tràn hơi ấm của mặt trời. Ánh mắt Trần Văn Cảng long lanh nước, nhưng anh lại chặn trước ngực y.
Hoắc Niệm Sinh hôn tai anh: "Còn muốn nói gì nữa không?"
Rồi y nghe Trần Văn Cảng hỏi: "Sau hôm nay, mối quan hệ của chúng ta là gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!