Chương 33: (Vô Đề)

Chờ Trần Văn Cảng ngủ yên hơn một chút, Hoắc Niệm Sinh mới rời giường, nhìn xuống quần áo nhăn nheo của mình, tự cười một cái, giật giật tay áo. Trần Văn Cảng như một câu đố, vô số những manh mối nối kết với nhau trong tâm trí y lúc này.

Ví dụ như anh cần gặp bác sĩ để lấy thuốc. Ví dụ như Hoắc Niệm Sinh tự nhiên lại biết Alprazolam là gì, trong ký ức của y, thậm chí không chỉ có vài viên thuốc này, mà còn có nhiều loại thuốc và viên nang đủ màu sắc khác nhau nữa... Y không nhớ ra có ai đã từng phải sử dụng những thứ gây tác dụng phụ mạnh này như cơm bữa. Chỉ là một cái bóng mơ hồ, chợt lóe lên ở ngoài rìa ký ức như thể cách nhau một tấm kính chạm khắc.

Ngoài ra, có vấn đề về tâm lý là một chuyện, nhưng tại sao Trần Văn Cảng lại phản ứng dữ dội như vậy khi bị tạt rượu. Phải chăng đã từng trải qua tình huống tương tự, phải chăng bị căng thẳng do chấn thương, phải chăng từng bị ai bắt nạt. Là kẻ nào làm? Trịnh Bảo Thu hình như không biết, nhưng Trịnh Ngọc Thành có biết không? Còn tự nhận mình như hình với bóng, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không thể trông chừng nổi sao?

Dù sao đi nữa, chắc hẳn có ai đó đã tác động. Ánh mắt của Hoắc Niệm Sinh cuối cùng cũng lộ ra vẻ hung ác, y không tin là không có manh mối nào cả.

Lúc này, cửa phòng truyền đến mấy tiếng gõ rất nhẹ, như có người đang dè dặt gõ cửa.

Hoắc Niệm Sinh ra mở cửa.

Trịnh Bảo Thu đứng bên ngoài, đã thay đồ, vươn đầu vòng qua y, cố nhìn vào trong: "Anh Văn Cảng thế nào rồi?"

Hoắc Niệm Sinh khôi phục lại thái độ thản nhiên như không, cười nhạt: "Không sao." Y vừa nói vừa đi ra ngoài, trở tay khóa cửa lại: "Cậu ấy đang ngủ, đừng vào làm phiền."

Hoắc Niệm Sinh đã đi được hai bước dọc theo hành lang, nhưng Trịnh Bảo Thu vẫn ở phía sau, nhìn vào cửa thêm vài lần. Y quay lại, đợi Trịnh Bảo Thu đuổi theo: "Anh họ, vừa rồi có chuyện gì vậy?"

"Không biết, có thể là do phản ứng căng thẳng. Trước kia từng có ai tạt cậu ấy cái gì à?"

"Chắc là, không có nhỉ."

"Hay đại loại thế. Khi cậu ấy còn nhỏ, chơi súng nước rồi có người cố tình bắn trúng?"

"Em cũng không nhớ chuyện đó... Có nghiêm trọng không?"

"Không. Bác sĩ đã kiểm tra, nói là không sao."

"Vậy thì tốt."

Trịnh Bảo Thu nhìn sắc mặt y rồi nói: "À, hôm nay khi bọn em mới đến có đặt phòng, em ở 501, anh Văn Cảng ở 503..."

Hoắc Niệm Sinh ấn nút xuống bên cạnh thang máy. Thang máy vừa đúng lúc dừng lại ở tầng này, kêu một tiếng rồi mở cửa.

Trịnh Bảo Thu đi theo vào, nghe thấy tiếng Hoắc Niệm Sinh cười: "Bảo Thu, cậu ấy đã trưởng thành rồi."

Số tầng trong thang máy nhảy nhót, Trịnh Bảo Thu cảm thấy hơi ngượng vì bị y nhìn thấu suy nghĩ. Hoắc Niệm Sinh nói tiếp: "Thật ra cậu ấy trưởng thành hơn em, cũng không phải kẻ ngốc, cậu ấy có thể tự bảo vệ mình. Chuyện gì em cũng ra mặt thay cậu ấy, có bao giờ nghĩ đến việc đã tổn hại thể diện của cậu ấy không?"

"Em không có ý làm tổn hại thể diện của của anh ấy. Người một nhà bảo vệ lẫn nhau là bình thường đúng không?"

"Có phải trong tiềm thức em vẫn cảm thấy cậu ấy kém hơn em về thân phận và địa vị không?"

"Em... em không có." Trịnh Bảo Thu ngoài miệng phủ nhận, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô bắt đầu hơi dao động: "Không phải chứ?"

"Tương tự như vậy, anh theo đuổi cậu ấy cũng là vấn đề giữa anh và cậu ấy..." Khi thang máy đến tầng một, Hoắc Niệm Sinh vỗ đầu cô trêu chọc: "Bọn anh đều là người trưởng thành, cho dù có chuyện gì cũng đều hợp tình hợp lý hợp pháp. Em không cần phải lo cậu ấy chịu thiệt."

"... Em không lo anh ấy chịu thiệt, em chỉ nghĩ nếu anh không muốn yêu tử tế thì đừng tán tỉnh lung tung!" Trịnh Bảo Thu giật mình, rồi phản ứng lại, hạ giọng gọi với theo y: "Làm ơn đấy, đại ca ơi, anh thế này mới là làm người ta tổn thương hiểu không!"

Hoắc Niệm Sinh cười cười, không thèm quay đầu lại, không biết có nghe lọt tai hay không.

Giờ này đã muộn, bữa tiệc hồ bơi vẫn đang diễn ra, nhưng sắp kết thúc rồi. Cả khu vực lúc này vừa ướt vừa trơn trượt, phủ đầy kim tuyến và bụi vàng, trở thành một vũng lầy màu sâm panh. Có những nơi đã khô một nửa, không biết trộn lẫn thứ gì mà bước lên thì dính nhớp vào chân. Không thấy bóng dáng Thích Đồng Chu đâu nữa, có lẽ đã bị chị nuôi đuổi về phòng.

Lý Hồng Quỳnh vẫn đang uống rượu trên sân thượng. Khi nhìn thấy Hoắc Niệm Sinh, cô liền tiến lại, khách sáo hỏi thăm tình hình.

Hoắc Niệm Sinh lơ đãng đáp lại vài câu qua loa.

Lý Hồng Quỳnh thấy y như vậy thì phì cười, nói rằng mình cũng đi nghỉ ngơi.

Hoắc Niệm Sinh lười biếng đưa một tay ra vẫy vẫy với cô, bỏ lại vào túi rồi lại lang thang đến nơi khác như đang đi tuần tra. Ánh nhìn đang tìm kiếm trong đám đông, y đột nhiên trông thấy một bóng người qua khe hở, chính là cậu người mẫu nổi cơn thèm muốn trong nhà vệ sinh tối nay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!