Chương 31: (Vô Đề)

Cuối cùng, bốn người đồng ý chơi quần vợt trong nhà, Lý Hồng Quỳnh từ bỏ kế hoạch leo núi. Vừa ăn xong cũng cần nghỉ ngơi một tiếng, mỗi người về phòng mình nghỉ.

Khi Hoắc Niệm Sinh đến sân quần vợt thì Trần Văn Cảng và Trịnh Bảo Thu đã bắt đầu chơi, đánh qua đánh lại cũng rất ra dáng.

Trịnh Bảo Thu thắng Trần Văn Cảng một hiệp, khịt mũi đắc thắng: "Em thắng rồi! Anh họ, anh lên đi."

Trần Văn Cảng tốt tính chịu thua, nhường vợt cho Hoắc Niệm Sinh.

Lý Hồng Quỳnh đến trễ hơn một chút.

Hai anh em Hoắc Niệm Sinh và Trịnh Bảo Thu đang đối đầu, Trần Văn Cảng thì ngồi bên cạnh nhìn. Anh cầm lấy một chai nước khoáng, vừa mở nắp thì một làn gió thơm thoang thoảng lướt qua, Lý Hồng Quỳnh thay đồ tập đến muộn, đang khởi động cách đó không xa.

Trần Văn Cảng cười thân thiện với cô. Lý Hồng Quỳnh cười rạng rỡ đáp lại, có thể thấy rằng bình thường cô cũng rất mạnh mẽ. Cả hai cùng quay lại nhìn sân đấu. Lý Hồng Quỳnh xoay khớp xương, vặn cổ tay nhưng không vội vã vào tập.

Bụp một tiếng, Trịnh Bảo Thu giao một quả bóng xoáy ngang rất mạnh, Hoắc Niệm Sinh cố tình thua.

"Đổi người đi." Y cười tủm tỉm Trịnh Bảo Thu: "Một chọi ba được không?"

"Coi thường em hả?" Trịnh Bảo Thu không chịu nổi khiêu khích: "Không thành vấn đề nhé."

Sau đó Hoắc Niệm Sinh thong thả đi tới, ra hiệu mời Lý Hồng Quỳnh vào sân.

Lý Hồng Quỳnh nhướng mày, khi đi ngang qua nhau còn dở khóc dở cười nói với y: "Anh bao che thật đấy. Tôi cũng có định ăn cậu ta đâu."

Hoắc Niệm Sinh cười đáp: "Khó nói lắm. Cô muốn làm quen, tôi giới thiệu cho cô rồi, cô cũng nên biết chừng mực." Nói rồi y đi thẳng đến chỗ Trần Văn Cảng, kéo một chiếc ghế xếp ra, ngồi xuống bên cạnh anh.

Lý Hồng Quỳnh liếc mắt nhìn y, lắc đầu, bắt đầu giao bóng.

Trịnh Bảo Thu chơi rất hăng say, mồ hôi nhễ nhại, tóc đuôi ngựa tung bay, cả sân đấu tràn ngập hơi thở của tuổi trẻ.

Hoắc Niệm Sinh bỗng nhiên hỏi: "Sao vừa rồi cậu không dùng tay trái?"

Trần Văn Cảng ngây ra: "Sao cơ?"

Hoắc Niệm Sinh anh: "Lần trước khi đánh bida, tôi nhớ cậu cầm gậy bằng tay trái. Ngoài ra, trước đây cậu đeo đồng hồ ở bên phải, cũng có nghĩa là cậu thuận tay trái. Tại sao chơi với Bảo Thu lại chuyển sang cầm vợt bằng tay phải?"

"Anh nói cái này à." Trần Văn Cảng cười, đưa tay trái ra nhìn. "Tôi bẩm sinh thuận tay trái, khi tôi còn đi học thì thầy cô đã sửa, dần dần tôi quen dùng tay phải. Tôi vẫn dùng tay phải để viết cho đến bây giờ mà."

"Trong cuộc sống hàng ngày, tay trái có linh hoạt hơn không?"

"Tôi dùng tay nào cũng được cả. Nhưng khi chơi tennis, góc giao bóng bằng tay trái khác với tay phải."

Suy cho cùng, hầu hết mọi người đều thuận tay phải. Góc xoay và hướng bóng đánh khi cầm vợt bằng tay trái khác với khi cầm vợt bằng tay phải, có thể dễ dàng khiến đối thủ mất cảnh giác. Trịnh Bảo Thu từng phàn nàn rằng Trần Văn Cảng giao bóng bằng tay trái rất xảo quyệt, rất khó đỡ. Việc này không phải là vấn đề lớn, từ đó trở đi, bất cứ khi nào chơi với người khác mà không phải là thi đấu, anh luôn cầm vợt bằng tay phải.

Hoắc Niệm Sinh nghe vậy chỉ cười.

Xem một lúc rồi, y nói: "Chúng ta qua đó đánh một trận, lần này cậu dùng tay trái."

Trần Văn Cảng ngạc nhiên: "Không cần thiết..."

Hoắc Niệm Sinh kéo anh lên: "Đây là cơ hội tốt để tôi trải nghiệm giao bóng tay trái. Lòng tự trọng của tôi rất cao đấy, không cho người khác nhường đâu."

Cả hai đánh ngang tài ngang sức.

Một lúc sau, Trịnh Bảo Thu và Lý Hồng Quỳnh ở sân bên cạnh ra nghỉ.

Cuộc đấu tay đôi đã đưa hai người lại gần nhau hơn, sau một lúc nghỉ ngơi, họ lại bắt đầu thảo luận ý tưởng mới. Trong phòng tập đúng lúc có hai nam và hai nữ, Trịnh Bảo Thu đề nghị chơi đánh đôi nam nữ. Lúc chia nhóm, cô không nghĩ ngợi gì mà cứ thế tiến lại gần Trần Văn Cảng theo thói quen.

Lý Hồng Quỳnh giành trước một bước: "Chị muốn cùng nhóm với Văn Cảng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!