Trịnh Ngọc Thành đang đứng bên cửa sổ nhìn xa xăm.
Trần Văn Cảng bước mạnh hơn, cố tạo ra âm thanh: "Anh và Trịnh Mậu Huân không sao chứ?"
So với em trai, Trịnh Ngọc Thành tỏ ra bình tĩnh hơn: "Anh không cố ý gây sự với nó. Việc liên quan đến khách hàng, tất nhiên anh biết bên nào quan trọng hơn. Cái anh muốn dạy lại là thái độ của Trịnh Mậu Huân. Thứ nhất, Norfield đã có một công ty vận chuyển cố định, lần này chỉ là đặt chỗ tạm thời, chưa chắc đã ký hợp đồng dài hạn với chúng ta, quyết định mọi việc như đinh đóng cột trước không phải là thói quen tốt. Thứ hai, nó không thể đối xử với chị cả và anh rể mình theo cách này.
Ngay cả khi ba ở đây, ba cũng sẽ không im lặng rồi làm con gái và con rể phải xấu hổ."
Trần Văn Cảng khép cửa lại: "Cũng chưa chắc."
Trịnh Ngọc Thành cau mày: "Em nói sao?"
Trần Văn Cảng nói: "Anh rể đúng là rất tốt với chị cả, nhưng suốt vài năm qua bất kể là anh ấy mở công ty hay đầu tư, thành thật mà nói là làm đâu lỗ đó. Lần trước chị cả cần mua một bộ đầm dạ hội mà còn không có đủ tiền. Có lẽ cha nuôi muốn cảnh báo anh ấy trước, tránh cho sau này làm ơn mắc oán."
Trịnh Ngọc Thành cười khổ sở: "Cứ cho là vậy, chẳng lẽ anh không biết anh rể không có năng khiếu kinh doanh? Nhưng chị cả đã cưới với anh ấy nhiều năm rồi, anh có thể làm gì đây. Nếu muốn dạy bảo anh ấy thì còn nhiều cách khác, không cần phải làm anh ấy thiệt hại kinh tế."
Trần Văn Cảng dò hỏi: "Tình hình tài chính của công ty anh ấy cùng đường bí lối đến vậy à?"
Trịnh Ngọc Thành đưa cho anh xem lịch sử cuộc gọi: "Nói thật, lúc anh rể gọi cho anh là đã mếu máo rồi. Thật ra là tiền của anh ấy sắp cạn kiệt, đang trông cậy vào một hai khách hàng lớn này để tồn tại. Anh ấy không dám nói cho ba biết, nên em đừng nói với ba chuyện này."
Trần Văn Cảng không tiện xen vào vấn đề này, tất nhiên, anh cũng không rảnh đến độ đi mách lẻo. Anh hỏi thêm một câu chỉ vì Trịnh Đông Tình là chị cả, trước đây cũng đối xử tốt với anh. Về mặt tình cảm cá nhân, Trần Văn Cảng không hy vọng cuộc sống hôn nhân của cô trở nên tồi tệ, nhưng ngặt nỗi ông anh rể này làm chồng thì cái gì cũng tốt, chỉ riêng việc gây dựng sự nghiệp là không nên cơm cháo gì, đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
Quay đầu lại, anh thấy Trịnh Ngọc Thành đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp khó hiểu. Trần Văn Cảng thoát khỏi dòng suy nghĩ: "Có chuyện gì vậy? Còn vấn đề nào nữa không?"
Trịnh Ngọc Thành nói: "Anh chỉ tự hỏi liệu có một ngày nào đó mà em không còn đứng bên cạnh anh nữa không."
Trần Văn Cảng nhướng mày, ánh đèn huỳnh quang hắt xuống làm khuôn mặt anh tái nhợt và hơi xanh xao.
Trịnh Ngọc Thành nhất thời cảm thấy sợ hãi trước vẻ mặt của anh, nhưng không thể đọc được anh đang nghĩ gì. Hắn muốn tìm lại hình bóng của thiếu niên non nớt đã cùng mình lớn lên trong anh, nhưng không thể tìm thấy, lòng vô cùng chán nản.
Trịnh Ngọc Thành có lẽ không có cơ hội biết rằng ở kiếp trước quả thật đã có một Trần Văn Cảng mãi mãi sát cánh bên mình, nhưng cũng đã biến mất vĩnh viễn rồi. Khi Trịnh Ngọc Thành cần, anh đều có mặt, khi công ty gặp khó khăn, cần người đứng ra gánh vác, anh cũng đã đóng góp chút giá trị thặng dư cuối cùng của mình.
Đến khi một mình bước ra trước tòa, Trần Văn Cảng cuối cùng đã ý thức được một điều.
Chính Trịnh Ngọc Thành đã không đứng về phía anh trước.
Trần Văn Cảng bỗng cười nói: "Không còn là trẻ con nữa rồi, còn phải phân biệt đứng bên này hay bên kia làm gì. Trưởng thành hơn đi."
Trịnh Ngọc Thành quay đầu đi, chiếc vali 22 inch dựng thẳng bên mép bàn. Lát nữa sau khi tan làm, hắn sẽ phải lên đường ngay, đến sân bay cùng hai phó tổng của công ty và nhóm kinh doanh. Sau 12 giờ đêm nay, chắc hắn đang ở trên chuyến bay đêm.
Trần Văn Cảng chúc hắn có chuyến đi bình an trước khi ra ngoài.
Trịnh Ngọc Thành không nhắc nhở, nhưng rồi vẫn nghe thấy anh nói một câu "Chúc mừng sinh nhật".Đây là một sinh nhật vô cùng tồi tệ đối với Trịnh Ngọc Thành.
Khoan nói đến chuyến bay bị hoãn nhiều giờ ở sân bay, sau khi lên máy bay, dù đang ngồi hạng thương gia, hắn vẫn không thể hoàn toàn tránh được bị tiếng trẻ con khóc lóc và nhiễu loạn không khí hành hạ. Khi nhập cảnh vào Singapore, nhận phòng khách sạn, tất cả các thành viên trong đoàn đều buồn ngủ không thể mở mắt lên nổi nữa.
Hắn cố gắng báo cáo lịch trình của mình với Trịnh Bỉnh Nghĩa, Trịnh Bỉnh Nghĩa bảo hắn phải cố gắng nhìn nhiều, học nhiều.
Em gái Trịnh Bảo Thu thì có nhớ đến việc gọi điện chúc mừng sinh nhật hắn. Trần Văn Cảng đứng cạnh cô, bình thản nói vài lời xã giao.
Trịnh Bảo Thu rất nhạy bén nhận ra vấn đề: "Hai anh cãi nhau à?"
Cả hai đều không hẹn mà cùng phủ nhận.
Trịnh Ngọc Thành nhìn cảnh nền phía sau họ qua ống kính, bãi biển cát mịn trắng tinh, xa xa là biển và bầu trời trong xanh, vài cánh buồm trắng đang trôi. Hắn đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, không can thiệp vào tự do của Trần Văn Cảng. Biết Trần Văn Cảng nhận lời mời của Hoắc Niệm Sinh, hắn thậm chí không hỏi một tiếng nào, nhưng như vậy cũng không ngăn được nỗi căm ghét đố kỵ gặm nhấm trái tim hắn.
Lúc này, Trịnh Ngọc Thành thậm chí còn cảm thấy có chút hối hận vì cái cách hào phóng giả tạo của mình. Hắn cúp máy, ném điện thoại lên giường, mệt mỏi cùng cực nhưng không ngủ được.
Dưới tán dù, Trịnh Bảo Thu dựa lưng vào ghế dài: "Không hiểu nổi các anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!