Chương 3: (Vô Đề)

Lúc này có người đến gõ cửa phòng anh.

Dòng suy nghĩ của Trần Văn Cảng bị cắt ngang, anh ngẩng đầu lên: "Ai đó?"

Người trả lời bên ngoài không phải là Trịnh Ngọc Thành, mà là một giọng nam còn trẻ: "Là tôi, Mục Thanh."

Trần Văn Cảng bước tới mở cửa. Người đó thấp hơn anh khoảng hai ba phân, nét mặt thanh tú, khí chất lạnh lùng. Mục Thanh không phải họ Trịnh, gã là cháu của ông Trịnh, vì sau khi mẹ mất không có ai chăm sóc nên mấy năm qua cũng ở nhờ nhà cậu ruột.

Nhà họ Trịnh có nhiều con, tuổi tác không cách nhau quá lớn, thế nên cùng đi học cùng lớn lên. Trịnh Bỉnh Nghĩa có hai đứa con trai, hai đứa con gái, nhận nuôi một người là Trần Văn Cảng, và thêm một đứa trẻ khác là con của em gái mình, Mục Thanh.

Vậy xét về hoàn cảnh thì Mục Thanh thực ra giống Trần Văn Cảng nhất: cả hai đều mất cha mẹ, đang sống nhờ nhà người khác, ngay cả ngoại hình cũng hao hao giống nhau. Duyên phận khó hiểu này không khiến họ đến gần nhau hơn, mà ngược lại, Mục Thanh có ác cảm khó hiểu với Trần Văn Cảng.

Trần Văn Cảng không nhớ mình từng làm gì để mất lòng gã, nên bề ngoài vẫn tỏ ra lịch sự: "Có chuyện gì vậy?"

"Có vẻ như cậu tôi đã biết chuyện giữa cậu và Ngọc Thành." Mục Thanh nói nhẹ nhàng chậm rãi, thản nhiên thông báo tin xấu cho anh, tính tình gã lạnh lùng xa cách, lúc nào cũng tỏ thái độ và giọng điệu như vậy: "Bác Lâm muốn nói chuyện với cậu trước."

Bác Lâm là quản gia của nhà họ Trịnh, đã phục vụ cho chủ gia đình đến hai mươi năm. Trong căn nhà này, ông đại diện cho một thứ quyền lực khác.

"Được." Trần Văn Cảng đáp: "Ông ấy còn nói gì nữa không?"

Mục Thanh ngước mắt lên, lại thấy một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình với vẻ cân nhắc. Đồng tử của Trần Văn Cảng sáng màu, nhưng khi quay ngược nguồn sáng thì lại tối đi, đen thẳm phản chiếu bóng của một người.

Tim Mục Thanh hẫng một nhịp: "Không, tôi không hỏi thêm câu nào, không phải cậu không biết tính ông ấy."

Có rất nhiều người làm việc ở nhà họ Trịnh, quản gia, đầu bếp, tài xế và các nhân viên khác sống trong một tòa nhà khác, Trần Văn Cảng đi qua đó theo ký ức.

Bác Lâm nhìn thấy anh thì nghiêm mặt ngay: "Trần Văn Cảng! Lại đây! Hai người có chuyện gì thế hả?"

Không thể trách thái độ của ông gay gắt, người già chưa bao giờ gặp phải những chuyện thế này, bác Lâm khá sốc: "Dù con không đổi họ thì vẫn gọi Trịnh Bỉnh Nghĩa là cha nuôi, con với Trịnh Ngọc Thành là anh em, không chọn ai khác được sao mà nhất định phải với cậu ta, hả?"

"Bác đừng nói như vậy." Gọi là anh em thì nâng cao anh quá rồi. "Người ngoài có ai lại nhìn nhận như vậy."

"Vậy là con vẫn biết mình là ai? Bác tưởng con mơ mộng quá rồi!"

"Lần này do con chưa cân nhắc kỹ." Trần Văn Cảng cúi đầu nhận lỗi trước mặt ông.

"Chẳng phải có rất nhiều bạn nữ cùng lớp viết thư tình cho con sao? Cớ gì mà nhất định phải đi đường lệch thế này chứ?"

"Bác Lâm." Trần Văn Cảng nhìn mái tóc hoa râm của ông mà cảm xúc lẫn lộn, anh tiến lên hai bước, cố gắng khuyên ông nguôi giận: "Cha con mất khi con còn nhỏ, cha nuôi rất bận rộn, họp phụ huynh hàng năm đều do bác đi dự cho con, trong mắt con, bác cũng giống như cha chú trong nhà."

"Đừng nói chuyện không đâu." Ông lão cũng không thể nổi giận hơn được nữa. "Nói những cái này làm gì?"

Khi Trần Văn Cảng mới đến nhà họ Trịnh, quản gia trong ký ức luôn rất nghiêm khắc với anh, luôn sửa lỗi cho anh trong mọi việc. Không thể làm điều này, không thể làm điều kia, nên làm thế này, nên làm thế kia... Suốt thời thơ ấu, anh bị người giám hộ cố chấp và cổ hủ này trói buộc. Vào thời điểm đó, anh thường nghĩ rằng chờ lớn lên là được, chuyển ra ngoài, sống một cuộc sống tự do.

Mãi đến sau này...

Kiếp trước, khi vết thương của Trần Văn Cảng nặng thêm, phải cắt bỏ nhãn cầu, bác Lâm đã lén đến biệt thự của Hoắc Niệm Sinh thăm anh sau khi phẫu thuật, lúc ấy tóc ông đã bạc trắng, trông già đi hai mươi tuổi.

"Con vừa ra tù đã lặng lẽ bỏ đi, bác nhờ người đi tìm con nhiều lần, nhưng không tìm thấy... Bác biết con hận Trịnh Ngọc Thành có lỗi với con, nhưng con không biết đi tìm bác sao? Con do bác một tay nuôi lớn, chẳng lẽ bác còn bỏ mặc con một mình được à?" Trước khi đi, bác Lâm sờ vào miếng gạc trên mặt anh, đôi mắt đục ngầu ngấn nước: "Nhìn xem, phải chịu đựng thế này."

Thời gian đã cách xa, Trần Văn Cảng của tuổi 20 đưa tay ra ôm lấy ông: "Con biết, bác làm vậy là vì muốn tốt cho con."

Bác Lâm hít một hơi rồi nói: "Con nghĩ tại sao bác phải giận hả, con có biết là con đang đùa giỡn với tương lai của mình không?"

Trần Văn Cảng tỏ thái độ ngoan ngoãn: "Bác bớt giận đã, con biết đạo lý này mà."

Kiếp trước, anh không chịu tin, kết quả tự làm mình vỡ tan thành từng mảnh.

"Bác cũng không hiểu thanh niên các con đang nghĩ gì, bác chỉ hỏi, con có còn chịu nghe lời khuyên không? Trịnh Ngọc Thành là cậu ấm nhà giàu tất nhiên có tư cách buông thả, còn con? Con muốn làm bà Trịnh à? Con nghĩ có thể được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!