Chương 29: (Vô Đề)

Trần Văn Cảng đã hoàn hồn sau khi hồi tưởng quá khứ. Anh cũng đùa lại: "Hôm nay công tử Hoắc rảnh rỗi thế à?"

Hoắc Niệm Sinh oán trách: "Đi bao nhiêu ngày rồi, cậu không thèm gọi cho tôi lần nào, thế chẳng phải chỉ còn tôi tự đi tìm cậu à?"

Trần Văn Cảng bật cười, nhẹ nhàng sờ lên bức tường sơn thấp bên ngoài rạp hát. Dưới tay anh là một chú hề ngây thơ dễ thương, anh phác họa khuôn mặt của nó vô cùng dịu dàng.

Hoắc Niệm Sinh lại thực sự nhớ anh, y cười khẽ: "Cậu chơi với ai ở công viên giải trí?"

Trần Văn Cảng đáp: "Em gái tôi. Còn đang đi học, ôn tập cũng vất vả, đưa nó đi chơi thư giãn."

"Vậy đúng lúc, ngày đầu tiên của tháng tới là ngày lễ, có muốn đưa em cậu đến câu lạc bộ du thuyền chơi không?"

"Thư giãn một ngày là đủ rồi, không thể để tâm trí lang thang khắp nơi, câu lạc bộ du thuyền có kế hoạch gì?"

"Chỉ là vài người bạn tụ tập thôi. Nhớ không? Lúc trước hẹn rồi mà, lúc nào gọi cậu ra ngoài chơi." Hoắc Niệm Sinh dường như mới nhớ ra, áy náy nói với anh: "Ồ, tôi quên hỏi trước. Cậu có rảnh lúc đó không?"

Trần Văn Cảng do dự hai giây, bản thân anh không có kế hoạch gì cả. Nhưng trùng hợp, hôm đó lại là ngày sinh nhật của Trịnh Ngọc Thành. Cho dù anh không định chúc mừng Trịnh Ngọc Thành thì nhà họ Trịnh cũng phải mở tiệc mừng con trai trưởng, nếu anh vắng mặt thì không hay.

Nhưng Trần Văn Cảng vẫn trả lời không chút do dự: "Tôi sẽ cố gắng sắp xếp."

Hoắc Niệm Sinh nói: "Là lỗi của tôi, không cân nhắc trước kế hoạch của cậu."

Cả hai không hẹn mà cùng im lặng một lúc.

Đối với Trần Văn Cảng, cảm giác kỳ lạ mơ hồ đó lại dâng lên từng chút một. Anh không thể nói rõ là do cách nói chuyện, hay do giọng điệu của người kia, quả thật nhất thời rất khó phân biệt, nhưng anh cảm thấy rằng từng lời y nói dường như đang thăm dò cảm xúc của anh.

Hoắc Niệm Sinh thăm dò cảm xúc của anh

- y lại định làm gì?

Cùng lúc đó, đối phương lại lên tiếng: "Đúng rồi, còn có một chuyện nữa, nghe nói cậu không muốn ở nhà họ Trịnh nữa?"

Trần Văn Cảng bật cười: "Sao lại truyền đến tận chỗ anh rồi, cũng không hẳn, tôi chỉ đang cân nhắc đổi việc thôi."

Hoắc Niệm Sinh cũng cười: "Không có ý xúc phạm, tôi không cố ý đi hỏi đâu. Tôi chỉ muốn nói với cậu, nếu cần giúp đỡ, dù là trong công việc hay cuộc sống, đều có thể đến gặp tôi... không cần phải khách sáo quá."

Lúc này có người gọi Trần Văn Cảng từ phía sau. Là Trần Hương Linh chơi tàu lượn siêu tốc xong quay lại thì phát hiện anh họ mình đã không còn ở đó. Anh tạm biệt Hoắc Niệm Sinh, cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào di động, suy nghĩ mông lung.

Trần Hương Linh hai má đỏ bừng chạy tới: "Anh Văn Cảng, sao anh chạy lung tung thế?" Cô bé chơi vui quên lối, cười hì hì nói: "Hại em cứ tưởng anh bị lạc mất rồi!"

Trần Văn Cảng cất điện thoại, cười mắng cô một câu, hai anh em đi đến xe đẩy đồ ăn có mái che nhiều màu sắc mua xúc xích nướng.

Khi ra khỏi khu vui chơi thì trời vẫn chưa tối hẳn, Trần Văn Cảng đưa Trần Hương Linh về nhà.

Mặc dù ngày hôm nay vui vẻ hoàn hảo, nhưng Trần Hương Linh vẫn rất tự giác, còn cẩn thận nhắc Trần Văn Cảng: "Tuần trước em đã hỏi giáo viên cố vấn, nếu muốn nộp đơn xin nghỉ ở trường dạy nghề thì cần có chữ ký của phụ huynh. Anh nghĩ, phải làm sao?"

"Đừng lo, anh sẽ tìm cách giải quyết cho em." Trần Văn Cảng nói: "Đừng nói với ba mẹ em."

Nếu không thì bác cả và bác gái rất có thể sẽ không đồng ý, rồi thì phản đối và tranh cãi, Trần Văn Cảng thấy phiền phức, dứt khoát tiền trảm hậu tấu đi.

Với Trần Hương Linh, cảm giác làm việc xấu rất thú vị. Cô thường sống ở ký túc xá của trường, về nhà vào cuối tuần, cha mẹ sẽ lại bày mưu tính kế, mong cô tìm được một nơi thực tập tốt cho học kỳ tới, không ai biết rằng cô đã có ý định bỏ học. Hai anh em họ đã âm mưu với nhau, ngay từ đầu cho đến khi hành động, không ngờ thật sự có thể quyết định như vậy.

Trần Hương Linh âm thầm đắc ý: "Em đã ôn lại kiến ​​thức phổ thông, làm bài kiểm tra thử, điểm cao hơn mong đợi của em. Vậy là được phải không? Em nghĩ nếu chăm chỉ học tập, có thể sẽ thi đậu trong vòng một năm."

Trần Văn Cảng cười như không hiểu nỗi khổ của người đời: "Thấy không? Học là việc dễ nhất trên đời."

Trên đường đi, anh thậm chí còn rẽ sang một con đường khác, đưa Trần Hương Linh đi thăm trường luyện thi mà cô sẽ theo học vào học kỳ tới. Môi trường của nhà trường tốt, quản lý hoàn thiện, có nhân viên bảo vệ ở cổng, chặn người ngoài không cho ra vào tùy tiện.

Hai người không vào được. May mắn là lúc sắp ra về, họ gặp giáo viên tuyển sinh mà Trần Văn Cảng đã liên lạc ở cửa, đối phương nhiệt tình mời họ vào văn phòng, rót trà rồi lấy ra một mẫu đơn kiểm tra, hỏi thăm về tiến độ học tập của học sinh để thể hiện mình rất chuyên nghiệp và có trách nhiệm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!