Thích Đồng Chu không kịp ngăn cái miệng lại.
Cuối cùng là chính cậu ta đã tiết lộ bí mật của Trần Văn Cảng. Nhưng dù sao thì Trần Văn Cảng đã dám cho cậu ta biết cũng có nghĩa là không sợ người khác biết, chẳng qua việc này không đáng để đi nói khắp nơi thôi. Trong nhà họ Trịnh, chuyện nhỏ này cũng không phải là bí mật cần phải giữ kín.
Thậm chí, Trịnh Bỉnh Nghĩa còn gọi Trần Văn Cảng sang phòng làm việc nói chuyện. Mặc dù cuối cùng được xác định là hiểu lầm, Trịnh Bỉnh Nghĩa vẫn nhân cơ hội này khuyên Trần Văn Cảng cân nhắc đến hướng xin việc trong chính phủ.
Đây là một lựa chọn tốt, từ lần trước nhắc đến chuyện đổi chuyên ngành, Trịnh Bỉnh Nghĩa đã biết rằng tâm trí anh không còn ở đây nữa. Đối với Trần Văn Cảng, Trịnh Bỉnh Nghĩa vừa là cha nuôi vừa là ông chủ của anh
- về tư, dù sao thì cũng có tình cảm, ông tất nhiên sẽ hy vọng anh có thể tiến xa hơn trong tương lai; về công, chính trị và kinh doanh không thể tách rời, nếu anh có tham vọng ra tranh cử trong tương lai thì vừa không thể thiếu Trịnh Thị ủng hộ, cũng không thể không đền đáp Trịnh Thị, đây là tình huống đôi bên cùng có lợi.
Thế nhưng lời khuyên thì đã nói xong, Trần Văn Cảng ngược lại vẫn kiên quyết: "Cha nuôi, con chưa từng có ý định này."
Sau khi nhìn thấy biểu cảm của con nuôi, Trịnh Bỉnh Nghĩa bình tĩnh lại, biết rằng mình không có quyền này. Quả nhiên là lợi ích khiến đầu óc con người mất kiểm soát, Trịnh Bỉnh Nghĩa tự cười mình, đến tuổi này rồi mà vẫn chưa thoát khỏi thế tục, mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi.
Ông bất lực xua tay, bảo Trần Văn Cảng ra ngoài đi.
Khi bước xuống cầu thang, Trần Văn Cảng thấy hai người làm đang dựng thang trong nhà ở phòng khách, một người giữ thang, người kia chuẩn bị trèo lên.
Một trong hai người là Mai, người kia thì anh cũng anh nhận ra, chính là cô gái đã gọi sai tên anh lần trước. Bây giờ thì cô ấy đã già giặn hơn nhiều. Hai người cùng nhau chào hỏi anh: "Cậu Văn Cảng."
Anh đi tới hỏi: "Các cô định sửa đèn trần à? Sao không gọi thợ bảo trì?"
Mai cười một tiếng: "Thay bóng đèn thôi mà, cần gì phải gọi thợ bảo trì?"
Trần Văn Cảng chủ động đưa tay ra: "Vậy thì các cô đừng trèo nữa, để tôi làm cho."
"Ôi không, không cần đâu, chút chuyện nhỏ thôi, đâu cần cậu phải làm?"
"Không sao đâu, tôi cao mà, tôi làm tiện hơn."
Mạch điện trong phòng khách đã bị cắt, anh trèo lên thang tạo thành tiếng kẽo kẹt, Mai đưa cho anh một bóng đèn dự phòng. Trần Văn Cảng dùng tua vít vặn chặt chụp đèn, cô gái còn lại nhanh chóng chạy đi bật điện kiểm tra, đèn trần đã sáng.
Đây là một trong những lý do khiến những người làm việc trong nhà thích Trần Văn Cảng: anh chăm chỉ, chu đáo lại tử tế với người khác. Mai và cô gái kia vừa lo cất thang, vừa trò chuyện với Trần Văn Cảng, nói chuyện ở quê chị Trương dưới bếp có gửi một ít trái cây khô tự làm lên, còn để dành riêng cho anh rất nhiều.
Họ đang nói chuyện vui vẻ, có người đi tới từ đầu bên kia hành lang. Khi thấy đó là Mục Thanh, tiếng cười lập tức tắt đi. Mai và cô gái kia nháy mắt ra hiệu với Trần Văn Cảng, ý muốn nói sẽ đưa cho anh sau, rồi lặng lẽ xách thang đi cất.
Người làm xáo trộn bầu không khí không hề có ý thức, vẫn tỏa ra luồng hơi thở muốn xua đuổi người lạ tránh xa.
Trần Văn Cảng nhường đường cho Mục Thanh, nhưng gã lại không đi qua.
Không ngờ, gã do dự một lát rồi đột nhiên nói xin lỗi Trần Văn Cảng: "Thật ra, tôi cũng có trách nhiệm trong việc tiết lộ việc đó của cậu."
Trần Văn Cảng nhướng mày: "Việc nào?"
Mục Thanh dừng một lát rồi nói: "Mấy ngày trước Thích Đồng Chu nói chuyện với tôi, vô tình nhắc đến dự định tương lai của cậu, tôi không biết là cậu chỉ nói với cậu ấy, cũng không biết là người khác trong nhà cũng không biết. Vậy nên cũng trách tôi nói nhiều, hy vọng cậu không phiền."
Lời gã nói nghe cũng lạ. Trần Văn Cảng nhìn vẻ ấp a ấp úng của gã thì chợt hiểu ra, nói nhiều hay ít chẳng quan trọng, việc mà gã nói đến cũng không phải là bí mật, đơn giản là gã định chia rẽ quan hệ của anh với Thích Đồng Chu. Mặc dù điều này không có ý nghĩa gì, bởi bất kể là làm gì thì trong tương lai gần, Trần Văn Cảng cũng không có ý định lợi dụng Thích Đồng Chu.
Trần Văn Cảng vẫn đáp một câu: "Không sao." Nhưng anh không hiểu từ khi nào Thích Đồng Chu và tên này lại trở nên thân thiết đến mức không có bí mật như vậy.
Mục Thanh thờ ơ nhìn anh đi ngang qua mình. Gã liếc thấy Trần Văn Cảng đang tiến đến cửa, một người làm khác niềm nở chào anh: "Cậu Văn Cảng, cậu đi đâu vậy?"
Mục Thanh ngoảnh đầu bỏ đi.Trước đó, Trịnh Bỉnh Nghĩa còn nói với Trần Văn Cảng về một việc khác. Ngày giỗ của cha Trần Văn Cảng sắp đến, Trịnh Bỉnh Nghĩa bảo anh thay mặt mình đi viếng.
Đây là chuyện riêng tư, Trần Văn Cảng vốn định đi một mình. Không ngờ bác cả Trần Tăng cũng nhớ ngày này. Ông ta gọi điện cho Trần Văn Cảng trước hai ngày, hẹn thời gian gặp mặt.
Hôm đó hai người đều lái xe riêng, gặp nhau ở bãi đậu xe của nghĩa trang. Trần Văn Cảng cầm bó hoa cúc trắng, Trần Tăng mang theo tiền giấy và đồ cúng theo tập tục dân gian. Cùng Trần Tăng xuống xe còn có cả Trần Hương Linh tay cầm túi bánh trái, cô lặng lẽ mỉm cười với Trần Văn Cảng.
Trần Tăng nhìn chiếc Lexus của Trần Văn Cảng, khen: "Xe này đẹp đấy, mới à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!