Chương 26: (Vô Đề)

Khi Trần Văn Cảng về đến nhà họ Trịnh, Trịnh Ngọc Thành đã đợi trước cửa phòng ngủ của anh.

Anh yêu cầu gõ cửa trước khi vào, lần này hắn đã nhớ, cũng đã tuân thủ.

Trần Văn Cảng thở dài, mở cửa ra: "Mời vào."

Trịnh Ngọc Thành nhìn thấy chiếc hộp mà anh đang cầm trong tay. Hắn mím môi: "Là cái bảy triệu đó?"

"Ừ."

"Anh xem được không?"

Trần Văn Cảng đưa cho hắn.

Trịnh Ngọc Thành mở ra, thấy chiếc đồng hồ bỏ túi cổ nằm giữa lớp vải nhung đen. Cho dù bảo quản tốt đến đâu cũng không thể mới nguyên như ban đầu, trên vỏ đồng hồ có một chút dấu vết thời gian. Kỳ thực nó cũng không có gì đặc biệt.

Trịnh Ngọc Thành cười một tiếng rất khẽ: "Cũng hơi tiếc, cuối cùng không phải là anh mua được."

Gần đây hắn có vẻ trầm tính hơn nhiều, khí chất cũng thay đổi một chút. Tất nhiên, thay đổi của hắn không dễ nhận thấy mà là bắt đầu xảy ra từ từng chi tiết nhỏ, như cách ăn nói và giọng điệu, có thể coi là dấu hiệu của sự chuyển biến hướng tới trưởng thành và ổn định.

Hắn trả lại cái hộp cho Trần Văn Cảng.

Trần Văn Cảng cầm món quà trên tay, băn khoăn không biết nên để nó ở đâu. Nhìn xung quanh một vòng, anh thấy một khoảng trống nhỏ trên giá sách, ngay cạnh chiếc đồng hồ bấm giờ tourbillon mà Trịnh Ngọc Thành tặng.

Trần Văn Cảng không phải là người quá coi trọng hình thức, anh đối đãi với bản thân món đồ một cách lý trí, dù tình cảm đã kết thúc, nhưng anh không cố chấp với việc vứt bỏ tất cả mọi thứ. Vậy nên nó nằm đó thì vẫn cứ nằm đó, làm một vật trang trí, nhưng cũng chỉ thế thôi.

Anh liếc nhìn Trịnh Ngọc Thành một cái, quyết định mở ngăn kéo bàn, giấu chiếc hộp đồng hồ vào trong ngăn kéo.

Trịnh Ngọc Thành thì đang nhìn chiếc đồng hồ bấm giờ, hắn bước tới, cầm nó lên, nghịch một lát với vẻ hoài niệm. Học kỳ đó tình cờ có tiết học về kim khí, Trịnh Ngọc Thành bắt đầu thấy hứng thú với đồ thủ công, nói muốn tặng cho Trần Văn Cảng một thứ thú vị, vậy là hắn tự mình nghiên cứu cách làm mô hình truyền động rất lâu. Trịnh Ngọc Thành giơ tay lên, bây giờ vẫn có thể thấy vết sẹo nhỏ do mỏ hàn để lại trên ngón trỏ của hắn.

Trịnh Ngọc Thành mở miệng nói: "Lúc trước anh đang làm một dự án khác, hoạt động ở trường của em thế nào rồi?"

"Rất suôn sẻ. Quỹ đã sắp xếp một đoàn xe nhân ái để chuyển tất cả sách đến các tổ chức nhận sách vào thứ bảy tuần tới."

"Vậy có cần người không? Anh có thời gian, anh có thể đi giúp."

"Cần. Nếu anh muốn đến, họ sẽ chào đón."

"Còn em?"

"Tôi?"

"Là đang tỏ thái độ uyển chuyển rằng bản thân em không chào đón, phải không?"

Nghe vậy, Trần Văn Cảng nở một nụ cười vừa bất lực vừa nhu hòa, đó là câu trả lời không cần phải thốt ra.

Những chuỗi ngày gần gũi trước kia vẫn còn sống động trước mắt, khiến người ta cảm thấy bất lực mà hối tiếc.

Trịnh Ngọc Thành cúi đầu, nhìn vẻ mặt lúc này khó mà biết được trong lòng hắn đang chất chứa bao nhiêu ý nghĩ đen tối. Hắn muốn nhốt Trần Văn Cảng lại, đè anh xuống giường, l*m t*nh thật dữ dội, không cho ai chạm vào anh ngoài bản thân hắn, cũng không cho anh có cơ hội nghĩ đến bất kỳ ai. l*t tr*n lớp vỏ quý tộc có giáo dục bên ngoài, cốt lõi bên trong vẫn là bản chất hèn hạ của đàn ông.

Trịnh Ngọc Thành tự nhìn nhận lại bản thân, hắn không phủ nhận điều này. Mọi loài vật giống đực đều sinh ra để cạnh tranh. Đây là thứ đã được khắc sâu vào gen, ngược lại, hắn nên tự trách mình trước đó đã thức tỉnh quá muộn. Có lẽ vì về mặt bản chất, hắn chưa từng trải qua cảm giác khủng hoảng được mất. Để đến nỗi phải mất rất nhiều công sức mới có thể quay trở lại điểm xuất phát.

Gạt qua mọi cảm xúc lẫn lộn, cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng tiền đề để mình đồng ý "chia tay" là Trần Văn Cảng vẫn sẽ ở tại một vị trí mà hắn có thể duỗi tay với tới được, sẽ không thực sự rời xa hắn. Vậy thì cái gọi là chia tay này ngay từ đầu đã là một mệnh đề giả. Giống như trẻ con mẫu giáo chia sẻ đồ chơi của mình để giả vờ rộng lượng, nhưng thực tế không cho người khác mang đồ về nhà. Phép so sánh này không hoàn toàn thỏa đáng, nhưng dù là con trai hay đàn ông thì cũng chỉ thế thôi.

Trịnh Ngọc Thành đứng bên giá sách nhìn một lúc rồi chạm vào một cây sáo nhựa, hắn lại cầm lên nghịch trên tay. Đây là thứ từng dùng trong lớp âm nhạc khi còn nhỏ, Trần Văn Cảng quả thực là người hoài cổ, cái của Trịnh Ngọc Thành thì từ lâu đã chẳng biết đi đâu rồi. Hắn nghiên cứu một lúc, đưa lên môi thử, sau đó ngắc ngứ thổi ra giai điệu của bài Little children, little sorrows dựa trên trí nhớ của mình. Giáo viên dạy nhạc của họ lúc đó đã dạy bài này, là một đoạn nhạc đệm trong một bộ phim cũ của Đức.

Trần Văn Cảng bối rối nhìn hắn.

Trịnh Ngọc Thành cười cười: "Em còn nhớ lời tiếng Trung của bài hát này không? Thiếu niên nhỏ bé, có ít nỗi lo, nhìn quanh dưới ánh nắng mặt trời, hy vọng nó sẽ luôn như thế này... Nhưng một ngày nọ cơn bão nổi lên, những lo lắng và rắc rối cùng ập đến. Khi còn học tiểu học, anh không cảm thấy gì cả, không hiểu như vậy có nghĩa là gì... Đến bây giờ, đột nhiên nghĩ lại, mới nhận ra rằng nó rất thực tế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!