Chương 25: (Vô Đề)

Chính vì câu nói này mà nước mắt càng chảy nhiều hơn.

Trong thế giới người lớn, khi bị đối xử bất công cũng chưa chắc sẽ khóc, nước mắt thường chỉ vỡ đê ngay khi nhận được một chút quan tâm.

Đối với Hoắc Niệm Sinh, một chút khác biệt tinh tế này không đáng chú ý.

Y chỉ hiểu rằng bạn nhỏ này đang tủi thân

- Trần Văn Cảng kém y bảy tuổi, cứ ba năm lại có một khoảng cách thế hệ, họ cách nhau những hơn hai thế hệ. Khi Hoắc Niệm Sinh ra nước ngoài học đại học, có lẽ Trần Văn Cảng vẫn còn là học sinh tiểu học, mỗi khi nghĩ lại, y thấy coi anh như một đứa trẻ cũng không thành vấn đề.

Trần Văn Cảng gục trên vai y, đôi vai run rẩy, Hoắc Niệm Sinh nghĩ, bạn nhỏ này có chuyện buồn gì thế? Do bị ép chia tay, hay thấy thương cho hoàn cảnh của bản thân, hay là bị ai chỉ trích. Hoặc có thể vì lý do nào khác mà sống không mấy vui vẻ.

Ngực áo bị thấm ướt, lúc đầu còn ấm, sau chuyển sang lạnh băng. Hoắc Niệm Sinh vỗ nhẹ lưng anh. Nỗi buồn đến đột ngột này quá uất ức, khiến Hoắc Niệm Sinh không thể nhẫn tâm.

Trong đầu Hoắc Niệm Sinh hiện lên hình ảnh Trần Văn Cảng lấy thuốc từ bệnh viện ra, một mình bước đi trên con phố tiêu điều. Luôn có một cảm giác căng thẳng ẩn bên dưới lớp mặt nạ dịu dàng điềm tĩnh đó, che giấu những bí mật và tâm sự mà anh không dễ dàng bộc lộ với người khác.

Các sinh viên đi qua đều tỏ vẻ tò mò, Hoắc Niệm Sinh kéo anh ra khỏi phòng triển lãm, tìm một chiếc ghế đá phía sau tòa nhà để ngồi.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống cơ thể, nóng ấm mà thân thiện. Trong làn gió nhẹ hiền hòa, Trần Văn Cảng kiềm chế được cảm xúc của mình.

Hoắc Niệm Sinh đưa cho anh một chiếc khăn tay để lau nước mắt. Bây giờ đầu óc đã bình tĩnh lại, anh cầm chiếc khăn tay trên tay, như đang ăn năn suy nghĩ xem nên làm gì với nó. Vào ngày mưa lần trước, anh đã làm bẩn áo khoác của Hoắc Niệm Sinh, lại còn vừa bước xuống xe đã nôn ra trước mặt y. Trần Văn Cảng tự giễu, nghĩ nếu Hoắc Niệm Sinh mắc chứng thích sạch sẽ, thì duyên nợ của họ kiếp này có lẽ sẽ chấm dứt.

Có vẻ như mỗi lần anh gặp người này, luôn có gì đó bất ngờ xảy ra. Hoặc phần nhiều là anh đơn phương thất thố, ngay cả bản thân Trần Văn Cảng cũng phải quen dần. Anh cố gắng thể hiện khía cạnh hoàn hảo của mình trước mặt mọi người, nhưng ông trời lại quyết không sắp xếp như vậy, có lẽ vì cảm thấy anh rất phiền phức.

Nhưng suy cho cùng, Hoắc Niệm Sinh vẫn khác. Trong thâm tâm, Trần Văn Cảng biết rằng người này sẽ không chê mình, mà lại bao dung, dịu dàng, an toàn, có thể chấp nhận mình.

Ít nhất Hoắc Niệm Sinh cũng không có biểu hiện sợ bẩn, nhận lấy khăn tay từ tay anh: "Đưa cho tôi đi."

Trần Văn Cảng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh y, lặng lẽ, vai thõng xuống, hai tay đặt trên ghế, trông có vẻ hơi cô đơn. Khí chất toàn thân khiến người ta có cảm giác anh rất mong manh và tĩnh lặng, như đom đóm bay lượn trong đêm tối, lúc tụ lúc tan, yếu ớt mơ hồ.

Hoắc Niệm Sinh hết cách, y quả thật dễ xiêu lòng trước tình cảnh này. Y lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, dừng lại, hỏi trước: "Có được không?"

Trần Văn Cảng gật đầu.

"Cậu hút không?"

Trần Văn Cảng lắc đầu.

Hoắc Niệm Sinh cười khẽ, nhớ ra: "Một học sinh ngoan như cậu chắc chắn không có tật xấu hút thuốc rồi."

"Có hút." Không ngờ, Trần Văn Cảng cong môi lên: "Nhưng có một thời gian bị người ta ép phải bỏ thuốc, giờ cũng không muốn hút nữa."

"Nghe lời thế à." Hoắc Niệm Sinh cúi đầu châm lửa: "Ai mà có thể diện vậy?"

Trần Văn Cảng lại không chịu trả lời.

Anh im lặng, Hoắc Niệm Sinh nhất thời cũng không nghĩ ra là ai. Mười thầy giám thị hợp lại cũng không thể ngăn cản một học sinh muốn hút thuốc, còn về phần chơi bài tình cảm với anh? Người đầu tiên hiện lên trong đầu Hoắc Niệm Sinh chính là Trịnh Ngọc Thành. Nhưng bản thân Trịnh Ngọc Thành cũng hút. Thời thanh thiếu niên của ai mà chẳng như vậy, ai cũng biết chuyện là thế nào.

Hoắc Niệm Sinh thậm chí có thể tưởng tượng được, biết đâu chừng chính hắn là người đã dạy Trần Văn Cảng làm sao phun mây nhả khói. Trong con hẻm sau trường học, hay trên gác xép của biệt thự, hay nơi nào đó khác, hai thiếu niên lén lút chia sẻ một đốm lửa cấm kỵ.

Trần Văn Cảng đưa mắt nhìn ra xa, trên bầu trời có chú chim bay ngang.

Hoắc Niệm Sinh nghiêng đầu nhìn anh.

Đôi mắt anh được ánh mặt trời chiếu sáng, trông như màu hổ phách nhạt, bên trong ẩn chứa một thế giới của riêng mình anh. Hoắc Niệm Sinh đứng ở biên giới của thế giới đó, tuy rằng không thể vào, nhưng cũng không buồn bực, không lo lắng.

Hoắc Niệm Sinh thờ ơ, chậm rãi nhả ra một vòng khói thuốc. Y cảm thấy cơ thể của người bên cạnh mình thư giãn hơn một chút. Ánh mắt Trần Văn Cảng chuyển sang bàn tay đang cầm điếu thuốc của y. Hoắc Niệm Sinh liếc nhìn anh, chợt mỉm cười. Y đưa tay lại gần hơn, hỏi trong im lặng.

Như ma xui quỷ khiến, Trần Văn Cảng cứ thế hút một hơi trên tay y. Mối quan hệ của họ có vẻ chưa sâu sắc đến mức này, nhưng làm như thế lại không có vẻ gì là đột ngột. Nó tự nhiên như một cặp tình nhân trẻ chia nhau một chén chè đậu xanh trong tiệm chè.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!