Chương 24: (Vô Đề)

Khi Hoắc Niệm Sinh đi đến, y đã thấy khung cảnh như thế này: Trần Văn Cảng đứng dưới bức tượng danh nhân, một nhóm sinh viên trẻ vây lấy anh, nói cười không ngớt, có một chú Berger màu nâu đen chạy vòng quanh họ, dây dắt chó trên lưng nó nằm trong tay một người phụ nữ trung niên.

Nhóm đàn em thực ra cũng đang quan sát Hoắc Niệm Sinh, lén hỏi Trần Văn Cảng rằng bạn anh làm nghề gì.

Cách đây mười lăm phút, Hoắc Niệm Sinh bất ngờ gọi điện hỏi Trần Văn Cảng có ở trường không.

"Có." Trần Văn Cảng hỏi: "Anh tìm tôi?"

"Tôi đang ở cổng trường đại học của cậu."

"Cửa nào? Tôi tới tìm anh ngay."

"Không cần, chỉ cần gửi cho tôi vị trí của cậu là được."

Hôm nay, Hoắc Niệm Sinh mặc bộ vest kẻ caro kiểu Scotland, không quá trang trọng nhưng vẫn không mất phong thái quý ông, chững chạc lại thoải mái. Vì trời nóng, y cởi áo khoác vắt trên tay, xắn tay áo sơ mi lên một nửa, toát ra vẻ già giặn phóng khoáng. Sự trưởng thành và phong thái của y không phù hợp với hai chữ "sinh viên", nhưng nếu bảo là giáo viên thì lại có vẻ quá phong lưu.

Trần Văn Cảng mỉm cười đẩy họ: "Được rồi được rồi, đến lúc bắt tay vào việc rồi, mọi người có thể chơi với chó, nhưng đừng quên công việc của mình."

"Ý da..." Các đàn em lập tức ồ lên: "Đàn anh giấu giấu giếm giếm thế này nhất định có vấn đề."

Là mục tiêu thường xuyên của những lời bàn tán trên báo giải trí hàng tuần, Hoắc Niệm Sinh đã quen với việc trở thành tâm điểm chú ý. Y bước lại gần, không hề ngại ngần, lên tiếng chào hỏi thân thiện.

Cũng đã đến lúc, các sinh viên đến phòng hoạt động để làm nhiệm vụ, chú chó được chủ dắt đi chơi ở khu rừng phía sau.

Trần Văn Cảng lúc này mới quay lại, để cho Hoắc Niệm Sinh dùng mắt quét từ trên xuống dưới. Anh chợt bật cười, bình tĩnh nói: "Vẫn còn thắc mắc kiếp trước gặp tôi khi nào à?"

Hoắc Niệm Sinh bày tỏ sự tiếc nuối: "Không nhớ ra là lỗi của tôi, cho tôi chút thời gian, tôi sẽ từ từ suy nghĩ."

"Được." Trần Văn Cảng mỉm cười rồi hỏi: "Hôm nay anh đến đây làm gì?"

"Đi ngang qua, nhớ ra Bảo Thu nói dạo này cậu thường ở trường nên đến hỏi thăm." Hoắc Niệm Sinh dựa vào bệ tượng, khoanh tay cười, nói chuyện với anh: "Gần đây cậu rất bận sao? Tôi bảo con bé hẹn cậu mấy lần, nó toàn nói cậu không có thời gian."

Trần Văn Cảng tuy bận, nhưng anh lại không biết gì về lời mời mà Hoắc Niệm Sinh vừa nói. Rồi nghĩ thoáng qua là anh hiểu ngay, Trịnh Bảo Thu nhắc nhở anh phải đề phòng Hoắc Niệm Sinh như phòng hỏa hoạn phòng trộm cướp, đồng thời còn đề phòng thay anh. Nhưng nếu thực sự muốn tìm anh, chẳng lẽ Hoắc Niệm Sinh không có thông tin liên lạc của anh sao? Quá nửa là chỉ thuận miệng nhắc đến thôi.

Nhưng anh lại không định vạch trần cả hai người, đành nói: "Đúng là hơi bận."

Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Cụ thể là đang làm gì?"

Người đã đến rồi, Trần Văn Cảng bèn dẫn y đến thăm trung tâm học tập và sinh hoạt.

Họ vừa bước vào phòng hoạt động, vẫn là nhóm sinh viên đó cười hi hi ha ha, nói lại gặp nhau rồi liếc nhìn hai người.

Không gian phòng học được chia thành hai khu vực, gần cửa ra vào có hai cái bàn, trên tường dán dòng chữ bắt mắt "Nơi quyên góp", trên cửa dán một tấm áp phích sặc sỡ, bên cạnh bàn dựng cái banner cuốn, trên đó giới thiệu thông tin chi tiết về hoạt động và quy trình quyên góp. Sách nhập kho được xếp đầy ở khu vực bên trong, gạch và ván gỗ được dựng lên làm nhiều dãy kệ đơn giản, được phân biệt dán nhãn như "Lịch sử", "Văn học", "Kiến thức chung", ở giữa mỗi kệ đều để trống một lối đi nhỏ để xe đẩy.

Hoắc Niệm Sinh khen ngợi: "Không ngờ mọi người lại làm được ra dáng như vậy."

Y nói chuyện với các sinh viên có mặt, mắt không nhìn về phía Trần Văn Cảng. Y dường như rất giỏi trong việc sử dụng tông giọng này, không quá trang trọng đến mức giả tạo nhưng cũng không quá đùa cợt đến mức khiếm nhã.

Hơn nữa, vị khách này trông có vẻ lai lịch không tầm thường, các sinh viên trẻ rất ưng cái này, cảm thấy vừa được khuyến khích.

Một cán sự trẻ nhiệt tình giới thiệu, rồi nói: "Lúc đầu còn xảy ra rất nhiều chuyện cười ra nước mắt, bọn em đều thiếu kinh nghiệm, đặt tất cả sách sát vào tường, kết quả lại thấy chất thành bức tường sách, tường sách lại trở thành núi sách, nhiều quá nên người không thể vào được, sách cũng không thể lấy ra được."

Một người khác ra hiệu: "Sau đó là đàn anh cùng với mấy bạn nam sắp xếp lại suốt cả đêm, quy hoạch lại không gian, các lối di chuyển ra vào kho phải cùng một hướng, giữa các kệ phải chừa ra lối đi. Bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi."

Hoắc Niệm Sinh chăm chú lắng nghe, hai tay đút túi quần, nhìn khắp lớp học, như đang tưởng tượng ra cảnh tượng vừa ngoạn mục vừa buồn cười đó.

Họ đang nói chuyện thì có người gõ cửa phòng hoạt động, hỏi có thể quyên góp sách không, nhưng trên tay cậu ta chỉ có một cuốn sách.

Một cán sự đi ra kiểm tra, nhìn một lượt rồi quay lại gọi Trần Văn Cảng: "Đàn anh, nhờ anh ra xem thử! Nên làm gì với cuốn sách này?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!