Hai người kia nghẹn họng: "Có lẽ là cho con trai mình thì gây chú ý quá, sợ bị khiếu nại, nên cho con nuôi."
Du Doanh nghi ngờ: "Cái này là ai đồn vậy, vô duyên, nói cái gì cũng tin, các cậu là học sinh tiểu học à?"
Một thành viên cười gượng: "Vậy thì không biết, dù sao cũng phải có người quen với nó đúng không, chúng tôi chỉ là người hóng chuyện thì xem cho vui mà."
"Xem cho vui, nói cho vui, rồi không cần chịu trách nhiệm à?"
"Cậu nói vậy thì... admin cũng đâu thèm xóa, chúng tôi cũng không phải người chịu trách nhiệm trước mà."
Du Doanh chỉ "ờ" một tiếng, vẻ mặt rõ ràng là không muốn tốn công nói nữa.
Hai người kia tự rước bực vào thân, lúng túng rồi không nói gì nữa, tiếp tục vùi đầu làm bài tập.
Du Doanh mở phần mềm chat trên máy tính, gửi tin nhắn cho bạn mình: "Không thể không thừa nhận, bộ mặt đố kỵ của bọn đàn ông thật là xấu xí."
Bạn cô đáp lại bằng một tràng ha ha ha ha ha ha, hỏi đã xảy ra chuyện gì, sao tự nhiên lại gửi một câu triết lý nhân sinh chính xác như vậy. Hai người cùng nhau chê bai một lúc. Nhưng bạn cô cũng đọc diễn đàn của trường, biết rõ những tin đồn hơn ngoài lề hơn Du Doanh: "Còn cái bài viết bóc phốt Trần Văn Cảng mà cậu nói, cái này tôi biết, nhưng thực ra tôi nghi ngờ cậu ta bị ai thù ghét ấy. Trong tất cả giảng viên và sinh viên trường mình, có mấy ai liên tục bị giẫm đạp kiểu đó chứ?
Tôi còn thấy vài cái biệt danh trên đó quen mắt lắm, từ lâu đã có cảm giác là cùng một nhóm người."
"Loại người gì vậy, không phải bị điên à?"
"Có lẽ không phải là bị điên, mà là thù ghét."
"Cậu nói là cố ý sao? Vậy thì bản chất khác rồi."
"Ờm, không có bằng chứng, trực giác của phụ nữ thôi. Mà bị ai đó theo dõi như vậy cũng sợ thật đó."
Du Doanh trầm ngâm, rồi mở diễn đàn trên máy tính lên, như thể muốn tự mình kiểm chứng. Lúc này, bảng điện tử cửa quán cà phê phát ra giọng điện tử "Xin chào quý khách". Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy đối tượng mang trên mình vô số lời đồn đang đẩy cửa bước vào. Nhìn bằng mắt thường thì quả thật là tri nhân tri diện bất tri tâm, người này trắng trẻo nho nhã, dáng vẻ dịu dàng, đúng là mẫu người mà nhiều cô gái thích.
Trần Văn Cảng gọi một ly đồ uống ở quầy, nhìn quanh, phát hiện ra bàn của họ rồi nhanh chóng mang máy tính xách tay đi tới. Anh nhận lỗi rất thành khẩn, nói xin lỗi nên Du Doanh cũng không tiện nổi giận nữa, chỉ giục anh nhanh hoàn thành bài tập.
Ba người nhường chỗ cho anh, Trần Văn Cảng ngồi xuống, cắm điện cho máy tính. Hai thành viên nam kia treo lên bộ mặt hoàn toàn khác trước mặt anh, còn nhiệt tình chào đón. Du Doanh đứng ngoài quan sát, thấy cảnh này thật sự rất buồn cười, nhưng trong lòng vẫn hy vọng mọi người nộp bài nhanh cho xong.
Cà kê đến trưa, hai thành viên nam kia hoàn thành nhiệm vụ của mình, gửi PPT cho nhóm trưởng rồi bỏ về.
Du Doanh vừa thở dài vừa kiểm tra bài: "Trường mình là trường nổi tiếng phải không?"
Trần Văn Cảng nghe vậy ngẩng lên: "Chắc vậy?"
"Chỉ khi làm việc nhóm, tôi mới nhận ra có bao nhiêu người ăn no chờ chết trong một ngôi trường danh tiếng."
Đây là một cô gái ăn nói sắc sảo. Trần Văn Cảng cũng chỉ cười hùa theo chứ không còn cách nào khác, anh tự biết mình có lỗi, đành phải cố gắng hết sức để làm tốt hơn nữa.
Lại mất cả buổi chiều, hai người thậm chí còn chưa ăn cơm, cho đến khi làm xong báo cáo, sắc mặt Du Doanh cuối cùng cũng tươi lên. Trên thực tế, thái độ của anh tốt hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng, Trần Văn Cảng có kiến thức chuyên môn vững chắc, cho ý kiến đúng chỗ, hợp tác với anh là một trải nghiệm tốt. Du Doanh bấy giờ mới tin anh thật sự bận quá nên quên mất, không phải là cố ý gây khó khăn cho người khác. Nếu đã như vậy thì nên bỏ qua chuyện cũ, cô nở một nụ cười tươi.
Hai người thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau đến căng tin sinh viên ăn cơm.
Trên bàn, Du Doanh dường như có ý giải thích: "Tôi cũng biết rằng nhiều người không coi trọng môn tự chọn, tôi mặc kệ người khác cảm thấy thế nào, nhưng bài tập nhóm này chiếm 30% điểm cuối kỳ, yêu cầu tối thiểu của tôi đối với nó là không làm giảm điểm tín chỉ của tôi."
Trần Văn Cảng cười cười, tỏ ý đã hiểu.
Cái hiểu của anh không phải là kiểu biết qua loa hời hợt, mà giống như sinh viên giỏi quý nhau vì tài
- điểm tín chỉ 3,8 và 3,9 có vẻ không chênh lệch nhiều, nhưng giữa 3,9 và điểm tối đa 4,0 có sự khác biệt về chất. Bản thân anh cũng là người đã đạt đến đỉnh 4,0 đó. Có một bản lý lịch xuất sắc chỉ là bước đầu tiên, những người như vậy thường có mục tiêu cao hơn.
Do đó, Trần Văn Cảng hiểu ý, hỏi: "Cậu định dùng điểm trung bình này để xin đi du học?"
Du Doanh quả thực đang nhắm đến Ivy League: "Muốn học thương mại. Cạnh tranh quá khốc liệt, nên phải cố gắng làm sao cho đẹp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!