Người bạn nữ đi cùng Hà Uyển Tâm kéo tay cô ả, cúi xuống thì thầm khuyên vài câu.
Cùng lúc đó, Trần Văn Cảng cũng giữ bàn tay đang rục rịch của Trịnh Mậu Huân lại. Trịnh Mậu Huân nhìn theo ánh mắt của anh, bắt gặp ánh mắt cha đang trừng mình. Dưới cái nhìn không tán thành thậm chí còn phê bình của Trịnh Bỉnh Nghĩa, hắn bĩu môi bỏ cuộc, miễn cưỡng ném tấm bảng xuống bàn.
Nhưng Hà Uyển Tâm nghiến răng, vẫn lên tiếng: "1.005.000."
"Cô Hà, vậy còn được chứ." Hoắc Niệm Sinh khen: "2.000.000."
Hà Uyển Tâm bị dồn vào thế bí. Đành phải cố gắng: "2.005.000..."
"4.000.000."
Sắc mặt Hà Uyển Tâm trở nên khó coi hẳn đi.
Những tiếng thì thầm sau lưng ngày một to hơn. Cô ả đa nghi, luôn cảm thấy những âm thanh đó nhất định là đang bàn bạc xem mình có đủ khả năng chi số tiền đó hay không. Với một đứa con gái ngoài giá thú của một gia tộc lớn, muốn bỏ ra vài trăm ngàn thì gom góp chút tiền tiêu vặt không phải là khó khăn, nhưng bốn triệu lại là giới hạn then chốt của sự "không hề dễ dàng".
Các thành viên khác trong gia đình có quỹ tín thác ở nước ngoài, quản lý quỹ, bất động sản và cổ phiếu, nhưng cô ả chỉ có thể là kẻ xòe tay ra xin tiền.
Bạn nữ đi cùng không nhịn được lại kéo cô ả lần nữa: "Hay là thôi đi... Nhìn xem, cô bỏ ra mấy triệu mua xe thể thao, túi xách, trang sức, những thứ này còn dễ giải thích, chứ chỉ vì giận dỗi người khác mà mua một chiếc đồng hồ vô giá trị, cô định về nhà ăn nói sao với bác trai?"
Những chiếc móng tay dài và nhọn đâm vào thịt, làm lòng bàn tay Hà Uyển Tâm nhói đau. Vẻ mặt cô ả toát lên sự lạnh lùng và kiêu ngạo, phải, cô ả chắc chắn không thể so sánh với những cậu ấm cô chiêu khác. Gã ăn hại mà cô ả phải gọi là anh trai, Hà Gia Tuấn, có thể ăn chơi thác loạn, đánh bạc trên vùng biển quốc tế, tiêu hàng triệu tệ để mở rượu trong một đêm, người lớn trong nhà cũng không nói một lời.
Nếu không phải vì Trịnh Bỉnh Nghĩa muốn giữ thể diện, đàn áp con trai và con gái mình thì cô ả chắc chắn không thể nào tranh lại với Trịnh Mậu Huân và Trịnh Bảo Thu. Cô ả có thể cạnh tranh với ai? Nếu không tự tính toán cho mình thì ai thèm đứng ra bảo vệ? Chẳng lẽ mình đáng bị như vậy?
"Tôi biết cô Hà quyết tâm thắng." Hoắc Niệm Sinh nói: "Thật đáng tiếc, đây cũng là thứ mà tôi ưa thích, không thể bỏ nó được. Nếu cô vẫn còn hứng thú, vậy chúng ta nên tốc chiến tốc thắng đi, đừng làm mất thời gian của người khác."
Lời vừa dứt đã gây ra một tràng cười nhỏ, có người lên tiếng bảo y đừng giành đồ với con gái. Người khác lại bắt đầu nhắc đến tên Trịnh Ngọc Thành, hỏi hắn theo phe nào.
Hà Uyển Tâm lạnh mặt không nói gì, vẻ mặt khó chịu khi rơi vào đường cùng.
Đấu giá viên hoàn hồn: "Hiện tại là 4.000.000, có ai muốn ra giá nữa không? Nếu không thì 4.000.000 lần thứ nhất..."
"4.005.000." Hà Uyển Tâm nói.
"7.000.000." Hoắc Niệm Sinh giơ bảng.
Giữa tiếng náo loạn, Hà Uyển Tâm đứng dậy, bỏ lại một câu "Tôi đi hít thở" rồi bước ra ngoài.
Sau lưng cô ả, đấu giá viên gõ búa: "Chốt giá!"
Âm thanh vang vọng trong hội trường theo phong cách kiến trúc La Mã cổ điển.
Hà Uyển Tâm bước ra khỏi cửa, quay lưng lại với đám đông, mặt đầy vẻ lãnh đạm tỉnh táo, không hề có bóng dáng của tình yêu.Thích Đồng Chu không hiểu gì suốt cả quá trình, nhưng lại căng thẳng không dám thở mạnh. Nếu là bình thường, cậu ta cũng sẽ thích hùa theo trò chơi đốt tiền này, nhưng bây giờ thì khác, cậu ta sợ người trong mộng sẽ nổi giận.
Suốt thời gian đó, Thích Đồng Chu luôn chăm chú quan sát sắc mặt của Trần Văn Cảng, như thể chỉ cần khuôn mặt như tạc từ ngọc đó chớp mắt thêm một lần cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ta. Nhưng Trần Văn Cảng từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, không hề nao núng ngồi trên ghế của mình, Thích Đồng Chu cũng không nhìn ra được gì. Trò hề vừa rồi chỉ như một viên sỏi tạo nên vài gợn sóng trên mặt hồ, nhưng lại chẳng liên quan gì đến anh.
Cuộc đấu giá vẫn tiếp tục, thêm hai món hàng sưu tập nữa đã được bán, nhưng giá cả không cao. Khi mọi người không còn chú ý đến nơi này nữa, Trần Văn Cảng lặng lẽ đứng dậy, dán sát bờ tường đi ra ngoài.
Thích Đồng Chu muốn đuổi theo, nhưng lại sợ gây chú ý nên chần chừ năm phút rồi mới lén chuồn ra. Sau khi rời khỏi phòng tiệc, cậu ta mới ngơ ngác, những người ra ra vào vào trước mắt đều là nhân viên, không biết phải tìm ở hướng nào.
Thích Đồng Chu đang đi lang thang trong khách sạn như một chú gà con lạc đàn, bỗng nhiên mắt sáng lên
- trên ban công nhỏ phía trước bên phải, có một bóng người mặc lễ phục màu đen đang dựa vào lan can ngắm cảnh đêm. Chẳng phải ngay đó sao?
Cậu ta hắng giọng, chỉnh lại cà vạt, bước tới gọi một tiếng "Văn Cảng". Không ngờ người kia quay lại, cậu ta lại ngượng ngùng: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi nhận nhầm người rồi."
Người đó mỉm cười bình thản với cậu ta: "Không sao."
Thích Đồng Chu cười xoà, nhân cơ hội liếc nhìn thêm vài lần: "Chủ yếu là vì anh hơi giống một người bạn của tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!