Chương 21: (Vô Đề)

Luật sư riêng của Trịnh Bỉnh Nghĩa họ Tào, Trần Văn Cảng hẹn gặp ông ta vì một lý do đơn giản, vì tài sản thừa kế của cha anh. Khi cha của Trần Văn Cảng qua đời, việc phân chia di sản là do luật sư của ông Trịnh cử đến chứng kiến rồi ký tên lên thỏa thuận.

Tại phòng tiếp khách, anh bắt tay luật sư Tào, ông ta lịch sự mời Trần Văn Cảng ngồi.

Vị luật sư là nhân tài ngành luật này ngoài 50 tuổi, đầu óc minh mẫn nhạy bén, bộ não của ông ta như một chiếc máy tính dung lượng lớn. Dù đã hơn một thập kỷ trôi qua, ông ta vẫn còn nhớ rõ tình hình của Trần Văn Cảng. Do đó, cuộc trao đổi diễn ra khá suôn sẻ, thật ra chỉ mất hơn 20 phút.

Vấn đề của bác cả anh không khó về mặt pháp lý, không cần phải đánh cắp giấy chứng nhận quyền sở hữu, thủ đoạn của luật sư luôn nhiều hơn khó khăn. Chẳng qua là mối quan hệ họ hàng này hời hợt, không thể ép buộc được mà thôi.

Trần Văn Cảng thầm thở dài.

"Ngoài ra cậu có nhắc đến việc ngôi nhà của cha cậu đã được cho thuê nhiều năm rồi... "

"Yêu cầu của tôi chỉ là dọn trống nó, có thể chuyển về ở là đủ." Trần Văn Cảng nói: "Việc còn lại làm phiền ông."

Nghe anh nói vậy, luật sư Tào cũng biết được mức độ: "Tôi hiểu rồi."

Khi anh bước ra khỏi công ty luật, xe của Du Sơn Đinh vẫn còn đậu ở nơi vừa rồi. Hoắc Niệm Sinh dựa vào cửa xe, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay. Nhìn thấy Trần Văn Cảng, trên mặt y hiện lên một nụ cười. Trần Văn Cảng đi về y, Hoắc Niệm Sinh mở cửa xe cho anh.

Trên đường về, Hoắc Niệm Sinh vẫn lái xe, hướng về nhà họ Trịnh.

Dọc đường Du Sơn Đinh hỏi: "Đã xong việc chưa?"

"Vẫn chưa." Trần Văn Cảng quay đầu nhìn hắn, suy nghĩ một lát rồi liếc sang một người khác: "Ông chủ Du, anh quen nhiều người, anh có người bạn nào là luật sư trẻ một chút, đã hành nghề khoảng bốn năm năm không?"

"Lĩnh vực nào? Tại sao phải là hành nghề khoảng bốn năm năm, nhiều hơn lại không được?"

Trần Văn Cảng cười nhã nhặn: "Chỉ cần hành nghề vài năm, không quá thiếu kinh nghiệm là được, nghe nói luật sư trẻ thường chịu tự mình làm hơn, dù anh có giới thiệu được cho tôi một luật sư danh giá, tôi cũng không đủ khả năng chi trả mà."

Du Sơn Đinh sờ cằm: "Cậu gặp phải chuyện gì à?"

Trần Văn Cảng đáp: "Không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ muốn giải quyết vài lời đồn thổi thôi."

Đội ngũ luật sư của nhà họ Trịnh không phải là những kẻ ăn bám, anh vừa mới gặp một luật sư danh giá xong lại muốn tìm riêng một người khác, chắc chắn vì không muốn ai biết đến. Giọng điệu của Trần Văn Cảng nhẹ tênh, nhưng có thừa không gian để suy ngẫm, Du Sơn Đinh lại xoay chuỗi hạt Phật trên tay.

"Thay vì hỏi ông chủ Du, cậu nên hỏi tôi chứ." Hoắc Niệm Sinh chen vào, cười một tiếng khó mà nói rõ là vì tự hào hay vì không biết xấu hổ: "Luật sư của tôi năm nào cũng hay mặt tôi gửi hàng đống thư luật sư cho đám thợ săn ảnh, cái khác không nói, chứ cái này thì có nhiều kinh nghiệm nhất."

Kim Thành có một đám thợ săn ảnh nổi tiếng là gan to bằng trời, thích nhất vạch trần bí mật của các gia đình giàu có, cho dù là ông trời xuống ngăn cản cũng không có ai mà họ không dám tọc mạch, chỉ khác nhau ở tần suất xuất hiện trên báo chí mà thôi. Những người phô trương như Hoắc Niệm Sinh là đối tượng được ưa chuộng nhất. Thậm chí có người lắm chuyện còn nói rằng mối quan hệ giữa y và và các tay săn ảnh là quan hệ cộng sinh, yêu nhau lắm cắn nhau đau.

Nếu lúc nào đó mà không có đề tài, báo lá cải và tạp chí lại cần kiếm sống, họ sẽ lôi y ra để tìm tư liệu, đã từng có kẻ phân tích năng lực t*nh d*c lẫn cung Phu Thê thông qua khuôn mặt và vóc dáng của y.

Trần Văn Cảng cười đáp: "Gửi quá nhiều thư luật sư thì không còn đáng sợ. Không chừng đám thợ săn ảnh đó tưởng anh đang đùa với họ kìa."

Hoắc Niệm Sinh cười ha ha, không giận chút nào: "Chứ còn làm sao, giết gà dọa khỉ thôi, bây giờ là xã hội pháp trị, không phải là thời đại đổ xi măng thả xuống biển... Tôi gửi cho cậu thông tin liên lạc của luật sư, có chuyện gì cứ tìm anh ta, nói là tôi bảo cậu đến."

Khi xe tới trước cửa nhà họ Trịnh, Hoắc Niệm Sinh thật sự đưa cho Trần Văn Cảng một tấm danh thiếp. Trần Văn Cảng liếc nhìn, vị luật sư này họ Chúc. Hoắc Niệm Sinh không hỏi mục đích của anh lấy nửa câu, chỉ nói nếu có lĩnh vực nào mà luật sư Chúc không giỏi thì cũng có thể giới thiệu ứng viên phù hợp.

Tuy giọng điệu của y có vẻ hời hợt, nhưng Trần Văn Cảng lại quen biết vị luật sư tưởng chừng như được giới thiệu bừa này. Ở kiếp trước, chính luật sư Chúc này đã cầm tờ di chúc của y đưa đến trước mặt Trần Văn Cảng, để anh ký tên. Ban đầu anh ta làm tâm phúc của Hoắc Niệm Sinh mười năm, sau đó lại là tâm phúc của Trần Văn Cảng thêm mười năm nữa.

Cạnh danh thiếp cứa vào đầu ngón tay, Trần Văn Cảng mỉm cười, ngước lên cảm ơn.

Hoắc Niệm Sinh tựa vào cửa xe nói chuyện với Trần Văn Cảng. Trước khi y đi, Trần Văn Cảng cởi áo khoác của y ra. Có điều áo đã thấm nước, bị ẩm, Trần Văn Cảng vừa do dự thì Hoắc Niệm Sinh đã chủ động nhận lấy: "Tôi sẽ tìm người xử lý. Cậu không cần lo, nhanh về đi."

Du Sơn Đinh cũng bước xuống xe, đi vòng qua ghế lái, ngồi vào vị trí của tài xế. Hắn cười ha ha, chào tạm biệt Trần Văn Cảng.

Trước khi đi, Hoắc Niệm Sinh chẳng hiểu sao lại gọi Trần Văn Cảng một tiếng.

Trần Văn Cảng hơi cúi xuống, nhìn y qua cửa sổ xe.

Hoắc Niệm Sinh mỉm cười: "Suýt nữa quên nói, Bảo Thu tặng tôi một chai rượu, nói là do cậu chọn. Cảm ơn, tôi rất thích."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!