Tin tức về Hà Gia Tuấn cũng chỉ nổi trên Internet khoảng hai ngày rồi bị lãng quên. Tin tức xã hội vô cùng vô tận, thông tin tiếp theo là nhà họ Hà đã đền một khoản tiền, người phục vụ đã đồng ý giải quyết riêng.
Sau đó, không có sau đó nữa, Trần Văn Cảng không mấy ngạc nhiên. Xã hội này có mặt sáng, cũng có cả mặt tối, dù tốt hay xấu, hằng ngày nó vẫn vận hành như vậy.
Hôm đó là ngày anh có lịch hẹn gặp bác sĩ, nhưng trời không chiều lòng người, đêm hôm trước trời mưa như trút nước. Đến sáng, mưa cuối cùng cũng đã nhỏ lại, nhưng không có dấu hiệu tạnh. Anh không muốn ai biết mình đến bệnh viện nên chỉ mang theo dù, gọi taxi, lặng lẽ đi từ sáng sớm.
Mây đen đè thành thành muốn đổ*, thời tiết xấu, nhưng người đến khám bệnh chẳng giảm đi chút nào, bệnh viện chen chúc như nêm.
* Trích trong bài thơ Nhạn Môn thái thú hành của Lý Hạ (thời Đường), bản dịch của Nguyễn Khắc Phi (thivien. net)
Nhà họ Trịnh có bác sĩ gia đình, có cả bệnh viện tư cố định, nhưng vào đó nghĩa là không có bí mật, nhìn vào hóa đơn là biết ngay anh đã đến khoa nào. Tất nhiên, việc đi khám bác sĩ tâm thần không phải là đáng xấu hổ, chẳng qua vì anh không muốn người khác biết chuyện.
Khoa tâm thần được tách ra, nằm ở một tòa nhà riêng nên mật độ bệnh nhân thấp hơn một chút. Mặc dù vậy, sau khi hoàn tất cả các mục xét nghiệm, anh cũng đã chạy lên chạy xuống hết cả buổi sáng.
Vị bác sĩ ngoài năm mươi tuổi kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của anh, khi nói cũng hiền lành tử tế: "Rối loạn hoảng sợ thường do cảm xúc lo lắng gây ra. Nó có thể xảy ra mà không cần lý do gì, hoặc có thể do những tình huống nhất định khiến cậu căng thẳng. Ngoài ra cũng có một số đông bệnh nhân đã trải qua tình cảnh người thân mắc bệnh nặng hoặc qua đời, bởi vì căng thẳng tinh thần kéo dài sẽ gây ra nỗi sợ hãi với cái chết cũng như sợ mất đi nơi nương tựa.
Cậu nói rằng cha cậu đã mất cách đây mười năm, không thể loại trừ là có liên quan nhất định đến chuyện đó. Chấn thương vào thời điểm đó có thể ẩn sâu trong tiềm thức của cậu, có khả năng đột nhiên phát tác khi cậu lớn lên."
Trần Văn Cảng đặt tay lên đầu gối, mỉm cười. Thực ra đây là những lời nhàm tai, anh ốm lâu biết thuốc, đã nghe vô số lần rồi.
Ngày mẹ mất anh còn quá nhỏ, phải đến khi cha mất, anh mới hiểu được cảm giác bầu trời sụp đổ là như thế nào. Nhưng lúc đó anh vẫn còn đủ can đảm để nhìn về phía trước, cuộc sống của anh vẫn còn ánh nắng, không phải là một đống mảnh vỡ.
Hoắc Niệm Sinh chính là cọng rơm cuối cùng mà anh vuột mất.
Bác sĩ lại lật báo cáo xét nghiệm: "Cậu bị rối loạn hệ thần kinh thực vật, đây không phải là bệnh lý thực thể, nếu chưa yên tâm thì có thể đến khoa tim mạch để kiểm tra. Theo tôi, nếu không muốn dùng thuốc chống lo âu vẫn được, uống một ít Oryzanol và vitamin B1, tôi sẽ kê cho cậu một lọ Alprazolam, khi bị hoảng loạn cấp tính uống một viên là được. Điều quan trọng nhất là vẫn thế thôi, phải duy trì thái độ lạc quan và lịch sinh hoạt lành mạnh, tránh xa thuốc lá rượu bia cà phê, đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân. Cậu đã tích cực tìm cách điều trị, tôi tin rằng cậu sẽ sớm bình phục."
Trần Văn Cảng đứng lên nói cảm ơn.
Khi anh cầm theo túi thuốc nhỏ bước ra khỏi cổng bệnh viện, mưa cuối cùng cũng tạnh, nhưng bầu trời vẫn xám xịt, không khí còn lạnh thấu xương. Mỗi khi trời mưa, hệ thống thoát nước mong manh của khu phố cổ sẽ ở trong tình trạng nguy hiểm. Những vũng nước đọng khắp nơi trên phố, phản chiếu bước chân vội vã của người đi bộ, trên khuôn mặt họ đều chẳng có nhiều biểu cảm. Không có người bệnh nào muốn ở lại bệnh viện trong thời gian dài.
Trần Văn Cảng đi theo lối đi bộ, băng qua đường, một chiếc xe phóng vụt qua. Anh bất ngờ không tránh kịp, nước bắn vào ướt sũng nửa người. Cũng may là anh tốt tính, không nói gì mà chỉ tránh vào bên trong đường, vắt quần áo ướt của mình. Tình trạng đường sá của phố cổ rất tệ, chẳng ai làm gì được. Mỗi khi trời mưa, có xe chạy qua là lại tạo thành một thác nước.
Chiếc xe gây sự kia đi rồi lại bất ngờ quay về, nó đang từ từ lùi lại. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt tươi cười của Du Sơn Đinh: "Cậu em Trần, xin lỗi nhiều nhé! Cậu đi khám bệnh à?" Ông chủ Du rất chi là thực dụng, khi có tiền thì gọi "cậu", không có tiền thì chỉ là "cậu em".
Trần Văn Cảng nghe mà buồn cười, anh bước tới.
Du Sơn Đinh gác một cánh tay to khỏe của mình lên cửa sổ. Có một túi thuốc lớn trên ghế phó lái. Túi đựng thuốc của bệnh viện là loại bán trong suốt, hộp đựng bên trong mờ nhạt, chỉ có thể nhìn thấy màu sắc và kích thước. Nhưng những loại thuốc này không lạ, hầu hết là thuốc theo toa dành cho bệnh mãn tính của người cao tuổi.
Du Sơn Đinh nhìn thoáng qua tay Trần Văn Cảng, không nhận ra anh đang cầm cái gì.
"Cậu ướt thế này cũng tại tôi." Du Sơn Đinh cười toe toét: "Cậu định đi đâu? Tôi chở cậu."
"Không sao, không cần đâu."
"Lên đi nào, tôi phải chịu trách nhiệm chứ. Cậu thế này khó bắt được taxi lắm đấy, đám tài xế thiếu hiểu biết sẽ từ chối chở cho xem."
Hắn không có ý định lấy túi thuốc ra khỏi ghế đó, Trần Văn Cảng đành đi vòng ra phía sau, mở cửa xe, sững sờ. Anh không ngờ rằng Hoắc Niệm Sinh cũng ở trên xe.
Hôm nay Hoắc Niệm Sinh ăn mặc rất chỉnh tề, âu phục dành cho giới thượng lưu tối màu, cà vạt cũng tối màu, như thể vừa kết thúc một cuộc họp trong công ty, trên đầu gối còn đặt một chiếc máy tính bảng chi chít những chữ. Trần Văn Cảng tự giác nhìn đi chỗ khác.
Hoắc Niệm Sinh đang nói chuyện điện thoại với cấp dưới, nhưng cũng không ngăn cản Du Sơn Đinh tự ý hành động. Trần Văn Cảng do dự một lát rồi ngồi xuống bên cạnh y, đóng cửa xe lại.
Hôm nay Du Sơn Đinh không lái chiếc Rolls
-Royce hào nhoáng của Hoắc Niệm Sinh, hắn hỏi Trần Văn Cảng muốn đi đâu.
Trần Văn Cảng lại do dự, nhưng không quay về nhà họ Trịnh mà báo địa chỉ một công ty luật. Đây là công ty luật nổi tiếng của Kim Thành, anh định đi gặp luật sư riêng của Trịnh Bỉnh Nghĩa. Những luật sư kiểu này thường rất bận rộn, khó có thể sắp xếp thời gian, nếu anh thay đổi kế hoạch vào phút cuối chắc chắn là sẽ bất tiện, còn gây phiền phức cho người ta.
Cuối cùng Hoắc Niệm Sinh cũng cúp máy, mỉm cười chào Trần Văn Cảng, như thể chỉ tiện đường cho một người bạn quá giang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!