Chương 19: (Vô Đề)

Một chiếc Rolls

-Royce Ghost đậu trong hầm gửi xe.

Du Sơn Đinh ân cần mở cửa xe cho Hoắc Niệm Sinh. Sau đó hắn đi vòng sang phía bên kia, lên xe, tay vuốt cái đầu trọc của mình.

Tài xế ngồi ở ghế trước rất chuyên nghiệp, im lặng tưởng chừng như không tồn tại.

Hoắc Niệm Sinh lơ đãng nghịch điện thoại: "Nói, chuyện gì?"

Du Sơn Đinh ghé lại gần y, nói bằng giọng thần bí: "Có người lấy được đoạn video bất lợi cho Hà Gia Tuấn. Chuyện mới tối nay thôi, gã đang bắt nạt phục vụ trong một nhà hàng, bị quay được, do đồng nghiệp của người đó quay. Họ liên lạc với phóng viên, muốn cung cấp manh mối để tung tin ra, phóng viên này tình cờ lại quen thân với chúng ta, nên mới hỏi trước, có đăng tin này không?"

"Đưa tôi xem."

Du Sơn Đinh bấm nút chiếu.

Bối cảnh quay là một nhà hàng cao cấp theo chế độ hội viên tại đây. Góc quay rất khuất, nhưng bắt trọn bộ mặt kiêu ngạo của Hà Gia Tuấn, gã gây khó dễ cho một phục vụ, người kia buộc phải xổm trên sàn, nhặt từng mảnh thủy tinh vỡ đầy đất bằng tay không. Đoạn video kéo dài khoảng năm phút. Có thêm hai bức ảnh nữa, là ảnh cận cảnh bàn tay được chụp sau đó. Bàn tay của người phục vụ bị đâm chảy máu đầm đìa.

Xem xong, Hoắc Niệm Sinh thờ ơ: "Anh có dám tin không, thì ra thằng họ Hà này vẫn ngu như thế." Y và nhà họ Hà vẫn luôn lục đục với nhau.

Du Sơn Đinh phụ họa: "Chứ còn gì nữa? Cái thằng Hà Gia Tuấn này ấy à, mới đây vụ sinh sự bỏ trốn khỏi hiện trường của gã hồi trước bị đào lại, nhiều người trên mạng còn đang chửi gã kìa, thế mà không biết kiềm chế lại. Nếu là con trai tôi, tôi sẽ bẻ gãy một chân của nó trước."

Rồi hắn kể lại cho Hoắc Niệm Sinh đầu đuôi câu chuyện...

Người phục vụ này thậm chí còn chưa chọc giận gì Hà Gia Tuấn, chỉ là xui xẻo thôi. Đầu tiên, Hà Gia Tuấn cãi vã với khách ở bàn khác. Hai bên tranh cãi dữ dội, tâm trạng kích động, khách bàn bên kia làm vỡ một cái lọ pha lê, bi thủy tinh rơi vãi ra khắp sàn nhà khiến Hà Gia Tuấn trượt chân ngã đập đầu. Hà Gia Tuấn ngã ngu người, đến khi hoàn hồn thì thủ phạm đã trốn mất tăm, gã ôm lửa giận trong bụng không biết xả vào đâu, bèn quay sang chỉ trích nhà hàng gây mất an toàn, trút giận lên đầu một phục vụ, bắt người ta nhặt đống mảnh vỡ.

Theo lời phóng viên, sự việc đã xảy ra như vậy. Du Sơn Đinh thay mặt chuyển lời, chờ Hoắc Niệm Sinh quyết định.

Hoắc Niệm Sinh bấm vào ảnh trong điện thoại: "Chỉ vậy thôi sao?"

Không đợi trả lời, y lại cười khẩy, khinh thường nói: "Giấu giấu giếm giếm, chỉ cho tôi xem một nửa. Muốn tôi nói gì?"

Phóng viên quen thân này cũng không phải là người của truyền thông chính quy mà chỉ là báo lá cải giải trí. Du Sơn Đinh cũng đã quen với chiêu trò của họ, nội dung đưa tin phải thu hút sự chú ý, họ thích nhất là làm ầm ĩ về chuyện ân oán tình thù của người giàu. Thật ra phóng viên đã gửi tiêu đề chuẩn bị sẵn cho Du Sơn Đinh xem xét. Hai cậu ấm giành gái với nhau, trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, nhân viên phục vụ vô tội bị liên lụy, nghe có vẻ thật thảm thương.

Lúc này Du Sơn Đinh không dám nhắc lại nguyên văn nữa, chỉ cười gượng: "Vẫn không thể giấu cậu được. Tôi đã bảo họ gửi video giám sát trước đó sang rồi, để xem thật ra là chuyện gì. Thứ này chắc chắn phải có rồi, nhưng có thể họ tự ý tung tin nên không tiện lấy về. Để tôi giục thêm."

Mười phút sau vẫn không thấy động tĩnh gì, Du Sơn Đinh vẫy tay bảo tài xế lái xe đi. Nửa giờ sau, khi họ gần đến đích, đối phương cuối cùng cũng gửi qua một đoạn video giám sát. Quả nhiên là trái ngược với những gì phóng viên nói, vị khách ở bàn trước rõ ràng đã chán việc bị quấy rối, cũng không hề đánh nhau với gã, càng không có chuyện ghen ăn tức ở gì ở đây.

Du Sơn Đinh quyết đoán nói: "Tôi nghĩ hai người phục vụ này chỉ định cược một lần thôi. Tự nhiên dính vào việc này, bọn họ khá thông minh, nếu có thể tạo ra dư luận buộc nhà họ Hà đền tiền, chịu ít tủi nhục cũng không vô ích, biết đâu chừng kiếm được nhiều tiền hơn cả công sức làm việc mấy năm. Mặc dù không thể làm việc ở nhà hàng đó nữa, nhưng đã lấy tiền rồi, ai cần ở lại phục vụ người khác?"

Báo tin này cho Hoắc Niệm Sinh trước có lẽ là vì phóng viên muốn chỉ đường cho họ. Nếu tìm được ai đó sẵn lòng bảo vệ thì có thể nói bất cứ điều gì.

Ánh mắt Hoắc Niệm Sinh bình thản, tay giật lấy điện thoại của Du Sơn Đinh, dừng lại để nhìn kỹ hơn vào một khung hình nào đó.

Du Sơn Đinh không biết y đang nghiên cứu cái gì. Camera treo cao, góc nhìn rộng, hình ảnh bị mờ, khi phát trên màn hình điện thoại, hình ảnh người trong video rất nhỏ, khuôn mặt cũng mờ hẳn đi. Du Sơn Đinh chỉ nhận ra được đâu là Hà Gia Tuấn.

Hoắc Niệm Sinh lại hỏi: "Ông chủ Du, thấy quen mắt không?"

Du Sơn Đinh ghé sát lại, nheo mắt hồi lâu mới mơ hồ đoán được Hoắc Niệm Sinh đang ám chỉ ai. Du Sơn Đinh ngạc nhiên, hắn vẫn còn nhớ Trần Văn Cảng. Trong màn hình, anh còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp.

"Chuyện xấu hổ của bọn con hiền cháu thảo nhà họ Hà, muốn đăng thì cứ việc." Hoắc Niệm Sinh cười giả tạo nói: "Tôi thích xem. Nhưng đừng viết nhảm nhí."

Du Sơn Đinh hiểu ý, gọi cho phóng viên trước mặt y.

Hoắc Niệm Sinh nghiêng đầu, nghe bọn họ mặc cả...

"Làm trong ngành truyền thông các cậu thì nên tập trung vào việc tường thuật sự thật, đúng không nào?"

"Bỏ cái bản thảo gốc đó đi, cả tiêu đề cũng bỏ, viết lại đi. Làm thế nào để không viết nhảm nhí còn cần tôi dạy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!