Tất nhiên có tiền là tốt, nó có thể giải quyết được quá nửa những rắc rối trong cuộc sống.
Đây là điều mà Hoắc Niệm Sinh đã cho Trần Văn Cảng có đủ tư cách để hiểu được.
Nếu kiếp trước không có Hoắc Niệm Sinh để lại toàn bộ của cải cho anh, anh sẽ không thể nuôi được nhiều đội ngũ ưu tú, không có đủ năng lực để xoay chuyển tình thế và vốn liếng để cạnh tranh với người khác, sẽ không có Quỹ từ thiện Niệm Sinh, cũng sẽ không đạt được tất cả những thành tựu sau này của mình. Đúng như Hoắc Niệm Sinh đã sắp đặt, nửa đời sau của anh không bao giờ thiếu thốn vật chất.
Điều duy nhất không thể mua lại được là khoảng thời gian họ ở bên nhau, dù chỉ là một giây.
Trần Văn Cảng một mình đứng bên lề đường một lúc, rồi gọi một chiếc taxi khác.
Sau khi lên xe, anh vẫn còn hơi lo lắng nên gửi một vài cái tên cho cả Trịnh Bảo Thu và Trịnh Mậu Huân, tất cả đều là bạn bè đã đến nhà hàng cùng Hà Gia Tuấn tối hôm nay, nói rằng hai bên xảy ra xung đột, nhờ hai người chú ý xem có ai nói gì trên Moments hoặc nhóm chat không. Đặc biệt là có video hay hình ảnh nào của Trần Hương Linh không?
Trịnh Bảo Thu nói không có trước. Lát sau, Trịnh Mậu Huân gọi điện đến, cũng nói không có, nhưng hắn tự cho rằng cuối cùng cũng giành lại được một điểm nên vô thức lên giọng dạy dỗ Trần Văn Cảng: "Ăn bữa cơm thôi cũng bị bắt nạt, sao anh lại tự rước lấy nhiều rắc rối thế hả?"
Trần Văn Cảng thở phào nhẹ nhõm, cũng nói xuôi theo hắn: "Được, tôi sẽ kiểm điểm."
Trịnh Mậu Huân lại nói: "Coi như anh không ngốc, còn biết cách chạy cho nhanh, trong nhà hàng bọn họ chiếm ưu thế số đông, anh ở lại thế nào cũng chịu thiệt."
Trần Văn Cảng cười cười: "Phải, bây giờ hy vọng cậu Hà kia không bị thương gì thôi. Nếu không được nữa thì gọi cảnh sát đến xác định trách nhiệm."
Trịnh Mậu Huân tặc lưỡi: "Nói thì dễ lắm, không cần trả tiền à? Anh còn không phải dùng tiền của nhà chúng tôi đền sao?"
Hắn vừa dứt lời, bầu không khí bỗng đông cứng lại.
Của nhà chúng tôi.
Trịnh Mậu Huân nhận ra mình đã quá đáng. Ban đầu hắn chỉ muốn xỉa xói đối phương một câu, thật sự không nghĩ nhiều lắm. Đây không phải là lời xúc phạm nhất mà hắn từng nói, cũng không phải là câu nói đùa quá đáng nhất, nhưng là một trong số ít lần hắn mơ hồ có suy nghĩ "mình thực sự không nên nói thế".
Hắn cảm thấy hơi hối hận, nhưng Trần Văn Cảng ở bên kia không nói gì, hắn cũng không muốn hạ mình chủ động xin lỗi. Vậy là hắn ra vẻ dữ tợn nói: "Tôi sẽ tìm người giúp anh theo dõi, xem gã có vào bệnh viện không. Cúp đây."
Trần Văn Cảng vẫn giữ giọng nhẹ nhàng bình tĩnh: "Được rồi, cảm ơn."
Trịnh Mậu Huân không hề lúng túng nhìn sau đầu anh, cũng không nhìn thấy biểu cảm của anh. Trong cả hai kiếp cộng lại, Trần Văn Cảng đã nghe vô số lời bàn tán, còn chưa đến mức để bụng một lời vô ý của hắn. Huống hồ gì đó là sự thật. Đúng như bác cả đã nói, khi anh gọi Trịnh Bỉnh Nghĩa là cha nuôi, thế giới trước mắt anh đã hoàn toàn khác rồi.
Khi còn trẻ, Trần Văn Cảng sẽ quan tâm đến những điều này. Anh cố tình chia tiền vào hai tài khoản ngân hàng, tiền của Trịnh Bỉnh Nghĩa cho sẽ giữ riêng trong một tài khoản, còn tiền lương của anh và tiền trợ cấp của cha anh được giữ trong một tài khoản khác... Anh đã từng thử tách biệt giữa "của mình" và "của nhà họ Trịnh", để có thể đứng cạnh Trịnh Ngọc Thành mà vẫn thản nhiên và độc lập.
Cuối cùng, anh phát hiện ra rằng đây là khoản nợ không thể vạch rõ được. Con người đều có ý thức hoặc vô thức đong đếm được mất thiệt hơn, đó là chuyện thường tình ở đời. Giữa con người với nhau sẽ chẳng bao giờ có chuyện không ai nợ ai. Anh nhất định phải nợ người khác một vài điều gì đó, người khác cũng nợ anh bằng cách này hay cách khác.
Nhưng nếu như nhất định phải nói, thì giả như Hoắc Niệm Sinh sẵn lòng cho đi, anh sẽ hoàn toàn yên tâm, đời này anh nhất định sẽ tiếp nhận bằng hết.
Tài xế taxi đột nhiên hỏi: "Anh bạn trẻ đang nghĩ gì vậy, từ lúc lên xe đến giờ không nói một lời?"
Trần Văn Cảng như bừng tỉnh, mỉm cười: "Không có gì, chỉ nghĩ đến vài chuyện nhỏ thôi."
Tài xế trung niên nói: "Cậu vẫn còn là sinh viên đúng không? Vui lên đi, ở tuổi các cậu, ngoài việc thị rớt và không có bạn gái ra, còn lo lắng điều gì nữa? Chờ đến tuổi của tôi phải nuôi gia đình, sáng mở mắt ra là phải kiếm tiền, lúc đó lo lắng cũng chưa muộn đâu!"
Trần Văn Cảng mỉm cười, nghe ông ta kể chuyện vợ con ở nhà. Đây là một tài xế thích nói, không thể kiềm chế cái miệng, nói chuyện suốt dọc đường. Ông làm Trần Văn Cảng nhớ đến cha mình, cũng là một tài xế. Không biết khi ông ấy đang lái xe cho Trịnh Bỉnh Nghĩa, có phải cũng nghĩ đến việc mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho vợ con mình không.
Đến nhà họ Trịnh ở khu nhà giàu cũ, tài xế cho Trần Văn Cảng xuống xe rồi quay đầu lại xem có thể quay xe ở đâu. Ông liếc thấy Trần Văn Cảng bấm chuông cửa, cánh cửa biệt thự mở ra, bảo vệ chào anh qua điện thoại hình ảnh, anh gật đầu rồi quen đường quen nẻo bước vào. Quả nhiên là con nhà giàu, vừa rồi trên xe ông ta có thể cảm nhận được, vì khí chất của anh rất khác biệt.
Tài xế dừng lại một lát, nhìn vào khoảng sân rộng mênh mông, tặc lưỡi cảm thán rồi quay xe đi khỏi.Du Sơn Đinh chạy một mạch, đẩy cửa phòng ra, phát hiện vị trí của Hoắc Niệm Sinh giữa một đám yêu tinh ăn mặc loè loẹt. Hắn liếc qua, người đang cầm micro là con trai của giám đốc ngân hàng họ Mã, vừa ôm tiếp viên nữ vừa hát một bản tình ca, đang hát đến đoạn cao trào. Gần đó còn một đám người đang thi uống rượu, chơi đủ các trò theo hơi hướm s*c t*nh, tiếng ồn trong phòng đập vào làm màng nhĩ ù cả đi.
Hoắc Niệm Sinh lười biếng dựa vào sô pha, năm ngón tay cầm ly rượu, đôi chân dài chống vào bàn trà, đẩy ra thật xa. Dáng vẻ uể oải, như thể đang say, mắt loang loang ánh nhìn mơ màng. Ngồi giữa đám đông, nhưng quanh y vẫn vấn vít đôi phần cô đơn của kẻ độc ẩm.
Một tên yêu tinh lấy hết can đảm lượn qua đám đông như một con rắn, thử chui vào lòng y.
Ôi cậu ấm cô chiêu thời nay, Du Sơn Đinh nghĩ thế, ai cũng như ai, sắp không phân biệt được là nam hay nữ nữa rồi. Hắn phải nhìn thêm mấy lần mới nhận ra
- thôi được, là con trai, nhưng lại mặc vớ lưới và đi giày cao gót.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!