Chương 17: (Vô Đề)

Mãi cho đến khi nhìn thấy món lẩu nấm cục đen trên thực đơn, Trần Hương Linh vẫn chưa kịp nhận ra rằng đây không phải là "tìm một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện" mà cô tưởng tượng ra. Nhà hàng theo hình thức hội viên, họ phải báo tên mới vào được, trông rất cao cấp, sang trọng tráng lệ không giống một quán lẩu chút nào. Cô nhíu mày nhìn giá cả trên thực đơn, cuối cùng vẫn là Trần Văn Cảng cầm lấy, tự gọi nước lẩu cùng các nguyên liệu.

Nước lẩu nấm sôi sùng sục, cốt lẩu được hầm từ nhân sâm, thêm vào nấm cục đen khô, càng nấu lâu càng tươi. Trên bàn có sò điệp, ốc xà cừ miệng rộng và cua tươi ngon béo ngậy, nhưng Trần Hương Linh chỉ quan tâm đến hóa đơn, mắt trợn thật to: "Hai chúng ta gọi gần một ngàn rồi!"

Họ không uống rượu, cũng không gọi bất kỳ nguyên liệu "đặc biệt" nào, nên giá của bữa ăn này không đắt đến mức vô lý.

Trần Văn Cảng an ủi: "Không sao đâu, thỉnh thoảng một lần. Thấy tiếc tiền thì ăn nhiều vào, đừng lãng phí."

Bình thường anh sẽ không đến nhà hàng kiểu này một mình, lần đầu tiên còn là do Trịnh Ngọc Thành dẫn anh đến. Khi hai người ra ngoài, tất nhiên anh phải chiều theo tiêu chuẩn chi tiêu của Trịnh Ngọc Thành. Không thể phủ nhận rằng khi còn trẻ, chính Trịnh Ngọc Thành là người đã dẫn anh đi trải nghiệm nhiều nơi được coi là sang trọng.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, ăn uống xa xỉ một lần có đáng gì đâu.

Một khi thức ăn đã ở trên bàn thì không thể trả lại được, Trần Hương Linh ăn uống rất nhẹ nhàng, nhưng cũng vớt sạch sẽ hết nồi lẩu.

Khói trắng dày đặc, Trần Văn Cảng chống tay lên bàn, ngồi đối diện nhìn cô bé, ánh mắt bình thản như nước. Lúc này, mục đích của anh cuối cùng cũng rõ ràng: "Linh Linh, có muốn đi học đại học không?"

Trần Hương Linh sửng sốt: "Anh à, em sắp tốt nghiệp trường nghề rồi."

Trần Văn Cảng lại bảo: "Trường trung cấp nghề có gì tốt mà học? Anh sẽ tìm cho em một trường luyện thi, em có thể học ở đó một năm, thi tuyển sinh dự bị đại học với tư cách thí sinh tự do. Nếu thi đậu thì có thể học một năm dự bị, sau đó tham gia kỳ thi tuyển sinh chính thức. Em còn nhỏ, vẫn còn thời gian."

Trần Hương Linh phát hiện anh không hề nói đùa.

Tất nhiên là không, Trần Văn Cảng đã kiểm tra thông tin trước khi đến: "Khó khăn vất vả thì chịu khó một chút, mất thêm hai năm nữa, nhưng nói thẳng ra thì chẳng phải chỉ là hai kỳ thi lớn thôi sao?" Bản thân anh là học sinh giỏi nên hình như nghĩ rằng bất cứ kỳ thi nào cũng dễ: "Thi đậu, chọn chuyên ngành đại học mà em thích, học xong, sau này tốt nghiệp, muốn đi làm thì đi làm, muốn khám phá thế giới thì tiếp tục đi du học..."

Trần Hương Linh bối rối: "Anh làm sao biết những thứ này?"

Đây là lễ trưởng thành sao? Lễ trưởng thành kiểu gì thế?

"Linh Linh." Trần Văn Cảng nhìn cô: "Không phải anh đang ép em chọn con đường này. Anh chỉ đang nói cho em biết, nếu em muốn, anh có thể làm được cho em. Nếu em muốn làm gì khác, anh cũng vẫn sẽ ủng hộ em."

Trần Hương Linh dùng thìa nhỏ múc bánh mousse, thực sự chìm vào dòng suy nghĩ. Đứa trẻ sinh ra trong gia đình có nhiều anh chị em có thể dễ dàng hiểu được cái gì gọi là đời không bao giờ có sự công bằng. Cha mẹ thích em trai hơn, ai có mắt đều có thể thấy điều đó, bảo cô không thấy tủi thân là không thể rồi, nhưng có tủi thân cũng chẳng biết làm gì? Chỉ có thể tự lo cho chính mình.

Nhưng đề nghị của anh họ lại có vẻ ngây thơ đến vô lý. Vì điểm số của cô quả thật rất kém, trước kia thường đứng cuối lớp. Chính vì vậy mà vợ chồng Trần Tăng thuyết phục được cô đi học trung cấp nghề, dù sao cô cũng không thể vào đại học.

Trần Hương Linh lo ngại điều này, và cũng nói thẳng ra như vậy.

Trần Văn Cảng nói: "Trước đây em không có thời gian để tập trung học, không thử ở một môi trường khác thì làm sao biết được."

Trần Hương Linh lại nghĩ đến một việc khác: "Ba mẹ em chắc chắn sẽ không đồng ý."

Trần Văn Cảng nói tiếp: "Em đã lớn rồi, là người trưởng thành, em có thể tự quyết định."

"Làm sao để thuyết phục họ?"

"Cứ giấu trước đã, đợi sau khi thi đậu mới nói."

"Nhưng nếu em không đậu thì sao?"

"Nếu muốn thi thì thi thêm một năm nữa, một năm không đủ thì thi hai năm, em thi bao nhiêu năm anh cũng có thể nuôi được."

Ban đầu Trần Hương Linh muốn đi làm sớm, ra ngoài xã hội kiếm tiền càng sớm càng tốt. Kiếm được tiền có nghĩa là được độc lập. Chỉ là bây giờ đột nhiên xuất hiện thêm một cây cầu độc mộc, vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn. Muốn đi lên nhưng lại sợ ngã, mà không đi cũng sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội duy nhất này.

Trần Văn Cảng không vội giục cô: "Học kỳ này chưa kết thúc đâu, em cứ về từ từ suy nghĩ đi, nghỉ hè quyết định cũng chưa muộn."

Lúc này, phục vụ lại dẫn một nhóm khách khác lên tầng hai. Đám người vừa tới rất ồn ào, Trần Văn Cảng nhìn sang thì hơi nhíu mày. Anh họ không thường có vẻ mặt nghiêm túc thế này, Trần Hương Linh ngây ra, quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của anh.

Đám nam thanh nữ tú không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi kia cũng chú ý đến bàn của họ. Hai bên nhìn thấy nhau, bọn họ có vẻ quen biết Trần Văn Cảng, nhưng rõ ràng mối quan hệ không tốt đẹp gì, vừa ngồi xuống vừa thì thầm bàn tán với ý chế giễu. Chỉ trỏ thôi còn chưa thỏa, một thanh niên thậm chí còn bước về phía họ với vẻ đầy khiêu khích.

Nồi lẩu trên bàn của họ đã tắt, dưới đáy đã đóng một lớp dầu. Gã đàn ông nhìn vào cơm thừa canh cặn trên bàn: "Không có Trịnh Ngọc Thành, sao lại ăn nghèo nàn thế?" Gã bật cười, tự kéo ghế ngồi xuống rồi gọi phục vụ: "Thêm vài món nữa. Hôm nay món nào đắt hơn thì tính vào hóa đơn của tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!