Nếu cùng em lớn lên
---
Người dịch: Đổi dòng thời gian khác nữa, nếu anh ta chăm vợ từ bé =)))
---
"Không phải cô cổ hủ hay mê tín đâu, đã hỏi qua hai thầy rồi, cả hai đều nói giống nhau." Hoắc Mỹ Khiết hạ giọng, nhân lúc không có ai ở nhà, than thở với cháu trai: "Đứa trẻ đó thân vượng, khắc người thân, chắc chắn không nên đưa về nhà."
"Mấy lời thầy bói nói thật ra chỉ nên nghe một nửa thôi, tin thì có, không tin thì không có." Hoắc Niệm Sinh nói.
"Nhưng con thử nhìn cha mẹ ruột của nó xem, cả hai đều còn rất trẻ... ôi, có những thứ không thể không tin đâu."
Hoắc Niệm Sinh chỉ cười cười. Y ngồi trong phòng khách của nhà họ Trịnh, trước mặt là tách trà nóng, nhưng đã để cho nguội lạnh.
Hoắc Mỹ Khiết tạm dừng lại, vẫy tay ra hiệu cho người giúp việc đến đổi tách khác cho y. Bà đánh giá người con trai của anh cả mình. Thật ra Hoắc Niệm Sinh cũng chỉ vừa mới trưởng thành, những thanh niên cùng tuổi với y còn đang mải mê vui đùa, toát ra cái vẻ hoang mang ngây ngô, nhưng Hoắc Niệm Sinh trưởng thành sớm, mọi cử chỉ hành vi đều toát lên khí chất điềm tĩnh. Đến nỗi Hoắc Mỹ Khiết thường vô thức coi y như người mà mình có thể tham khảo ý kiến, người đưa ra quyết định thay mình.
Lúc này, hình ảnh hiện lên trong đầu Hoắc Niệm Sinh chính là bé con mặc đồng phục học sinh kia
- mặc áo sơ mi trắng thêu tên trường, quần yếm và tất cao đến bắp chân, dáng vẻ ngoan ngoãn, rụt rè được quản gia dẫn ra ngoài, đứng dưới ánh mắt phán xét của mọi người. Cậu đến nhà họ Trịnh từ năm kia.
Y nhấp một ngụm trà rồi nói: "Chú chắc không có liên quan đâu, dù sao thì cũng chỉ là cha nuôi, khắc cha cũng không dính đến chú được?"
Hoắc Mỹ Khiết nói: "Nếu thật là vậy thì cô đã không cần phải lo thế này. Niệm Sinh, cô nói thật cho con nghe, suốt cả năm ngoái trong nhà như bị phạm Thái Tuế ấy, làm gì cũng không thuận lợi, lúc thì tim của chú gặp vấn đề, rồi thì công ty gặp vấn đề, sau đó lại đến Mậu Huân dị ứng, nghiêm trọng đến mức suýt nữa thì ngất đi luôn. Lỡ như nó... thật sự là khắc hết những người xung quanh, ai biết được còn ai khác sẽ bị ảnh hưởng?
Chú con vừa mới thoát chết sau tai nạn xe hơi năm kia, không thể chịu đựng thêm đâu. Trái tim cô ngày nào cũng treo lơ lửng, có nằm mơ cũng không yên được."
Nghe xong, Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Vậy cô định thế nào? Tìm lý do để đuổi người về?"
Hoắc Mỹ Khiết tỏ vẻ lo lắng: "Dĩ nhiên cô đã khuyên chú con suy nghĩ lại, nhưng ông ấy không nói gì, không biết đang nghĩ gì nữa."
Hoắc Niệm Sinh đặt tách trà lại trên bàn.
Sau đó bà ta lại tự mâu thuẫn: "Thật ra không khó để đoán ông ấy đang nghĩ gì, chẳng qua là sợ bị đồn thổi thôi. Ông ấy sợ người ta nói lúc đó nhận nuôi nó chỉ để làm màu, chờ thời gian qua đi lại tìm cách đuổi nó ra khỏi nhà, con cũng biết lời lẽ của giới truyền thông khắc nghiệt đến mức nào. Dù chỉ là vì danh tiếng của mình, chú con cũng sẽ không bao giờ làm vậy."
Hoắc Niệm Sinh suy nghĩ một chút: "Cũng không hẳn là không có cách nào. Nếu gửi vào trường nội trú thì sao?"
Câu nói này đã chạm đến trái tim Hoắc Mỹ Khiết, bà ta đã từng nghĩ đến rồi: "Nhưng... vẫn còn vấn đề. Một là nó vẫn phải về nhà trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè. Hai là không thể giải thích tại sao chỉ đưa mình nó vào trường nội trú, trong khi ở nhà nhiều trẻ con như thế?"
Hoắc Niệm Sinh liếc nhìn Hoắc Mỹ Khiết, bà ta khoác một chiếc khăn choàng bằng len cashmere, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng, gần như không có nếp nhăn. Nhưng so với lúc còn trẻ, nếp nhăn giữa mũi và má rõ ràng hơn, nổi bật trên làn da mịn màng.
Y cười nhạt: "Hay là đi nước ngoài? Cũng có thể cân nhắc."
"Du học ư? Có được không?"
"Chỉ là đi du học thôi, thời đại này có phải là bất thường đâu."
"Cũng đúng. Nhưng theo con thì đi nước nào phù hợp?"
"Thế này nhé, con sẽ đi hỏi thăm trước." Hoắc Niệm Sinh nói: "Cô biết đấy, con cũng sắp đi du học ở Anh, bên đó có nhiều trường nội trú nổi tiếng, nếu Văn Cảng đáp ứng được các yêu cầu thì có thể đưa sang đó. Là họ hàng bên đó, con có thể cố gắng chăm sóc, không phải lo người khác bàn tán là cô chú đối xử tệ nữa. Cô nghĩ sao?"
"Ừm..." Hoắc Mỹ Khiết im lặng một lúc, dường như đang cân nhắc chuyện này. Nhưng thực ra bà ta cũng dao động rồi: "Nghe thì cũng được, nhưng có làm phiền con không."
Hoắc Niệm Sinh đáp: "Không sao, cứ như vậy đi. Con thấy cậu ấy rất ngoan ngoãn, chỉ cần tự cậu ấy đồng ý thì sẽ không có vấn đề gì lớn."
Trước khi y đi, Hoắc Mỹ Khiết lại do dự: "Cô cũng không có ý đuổi nó đi, hoàn cảnh của đứa trẻ này nói ra thì cũng thật đáng thương. Nhưng con nói xem, ai mà chẳng ưu tiên gia đình mình chứ? Cô còn hơi lo cho con, con sống với nó lâu dài thì sao..."
Hoắc Niệm Sinh cười: "Đừng nói thế, con vốn không quan tâm tới những chuyện này. Lùi lại một bước, bất kể thầy bói có nói gì, con cũng không phải là thân nhân của cậu ấy, không đến nỗi gặp xui xẻo thế đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!