Chương 163: (Vô Đề)

Nếu ta chưa từng bỏ lỡ nhau

Nghỉ hè kéo dài hai tháng, Trần Văn Cảng đã thoát khỏi công việc ở Trịnh Thị, nên được hưởng một kỳ nghỉ trọn vẹn.

Cậu vẫn đi về có đôi với Hoắc Niệm Sinh, họ không quá phô trương, nhưng thỉnh thoảng vẫn gặp người khác. Khi gặp bạn bè, Hoắc Niệm Sinh không tránh né mà ôm lấy Trần Văn Cảng, giới thiệu hai bên với nhau. Chỉ là không nói rõ là bạn trai hay là gì khác. Còn về ánh mắt của người khác có ý gì, Trần Văn Cảng thực sự không quan tâm.

Đêm đó trong chuyến đi cắm trại, cậu đã đề xuất một thời hạn, nhưng cuối cùng vẫn do Hoắc Niệm Sinh quyết định.

Một năm.

Khó mà nói là không thích hợp

- xét cho cùng, ngày tốt nghiệp đại học được coi là mùa thất tình, nhiều cặp đôi ở trường đại học đến điểm nút này đều coi như đến lúc phải chia tay. Không nhất thiết là do tình cảm gặp phải một trở ngại nào đó không thể vượt qua, chỉ là mỗi người đều phải trải qua giai đoạn biến đổi về địa vị và cuộc sống, bắt đầu một cuộc sống mới. Người vốn luôn ở bên cạnh chưa chắc đã có thể đồng hành mãi.

Có thời hạn rõ ràng này rồi, Trần Văn Cảng lại không thể diễn tả hết được cảm xúc lạ lùng trong lòng mình. Tiếc nuối, không quá mạnh mẽ. Hoắc Niệm Sinh không thể đột nhiên nhớ đến chuyện chia tay chỉ vì cậu thăm dò. Điều này chỉ chứng tỏ y vốn cũng không có bất kỳ kế hoạch dài hạn nào nên mới đồng ý dễ dàng.

Trần Văn Cảng hy vọng rằng, nếu điều đó sớm muộn gì cũng xảy ra thì tốt nhất là giải quyết dứt điểm, còn hơn để kéo dài. Thái độ của Hoắc Niệm Sinh đối với cậu vẫn vậy, ít nhất trong suốt thời gian tìm hiểu, y là một người tình chu đáo. Từ trên giường đến dưới giường đều không có sai sót nào.

Trần Văn Cảng đôi khi tự ngẫm, không ngờ lại có một ngày mình chấp nhận một mối quan hệ được ngày nào hay ngày nấy như vậy. Không giống như trước kia khi cậu và Trịnh Ngọc Thành bám dính lấy nhau, cả hai đều quá ngây thơ, đến nỗi nếu chỉ nghĩ đến chia tay thôi cũng là phản bội. Có lẽ do suy nghĩ của cậu bây giờ đã khác, biết rằng thề non hẹn biển chỉ là lời chót lưỡi đầu môi, nên cũng lười nói ra.

Sau khi khai giảng, diễn đàn của trường lại bùng nổ một vụ việc chấn động khác. Có người đã đăng bài viết dưới tên thật, thừa nhận rằng mình bịa đặt nhiều điều sai sự thật về Trần Văn Cảng trong bài viết trước là do ghen tị, hiện đã nhận ra sai lầm của mình, hiểu rằng việc lan truyền tin đồn và vu khống là phạm pháp, công khai xin lỗi theo yêu cầu của luật sư, chân thành mong được đương sự tha thứ. Kết quả là một làn sóng tranh cãi khác nổ ra, các sinh viên thảo luận sôi nổi.

Lần này đến lượt Mục Thanh trốn ở nhà, nhưng gã vẫn im lặng không nói gì về chuyện đã xảy ra. Trịnh Bỉnh Nghĩa sầm mặt liên tục mấy ngày, gọi cháu trai lên phòng làm việc, Mục Thanh trở ra xong thì về phòng, nhiều ngày không ra ăn cơm. Ngay cả Trịnh Bảo Thu còn không biết được chi tiết. Tất nhiên, chuyện đến nước này rồi thì nói thêm gì nữa cũng vô ích, vẫn dùng chiêu cũ là xóa bài viết cho xong chuyện.

Trong suốt năm cuối cùng, luôn có cảm giác không đủ thời gian, chỉ chớp mắt đã trôi qua. Mỗi sinh viên sắp tốt nghiệp đều phải đưa ra lựa chọn, đồng thời phải hỏi thăm nhau, so sánh với nhau, trao đổi thông tin hữu ích như kiến ​​rời khỏi hang.

Khi được hỏi, câu trả lời của Trần Văn Cảng là đi du học. Trịnh Bỉnh Nghĩa cũng đã đồng ý. Trước đó, vì mối quan hệ với Trịnh Ngọc Thành, cậu đã rơi vào tình cảnh khó xử ở nhà. Giờ đây lại thêm một Mục Thanh lộ rõ bản chất thật, công khai trở mặt, sắp đi đến mức thề chết cũng không qua lại với Trần Văn Cảng nữa, cậu cảm thấy cứ cố gắng ở lì trong nhà họ Trịnh cũng vô nghĩa.

Mỗi người phải tự bước đi trên con đường của riêng mình, theo góc nhìn của cá nhân Trần Văn Cảng, cậu muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài. Một bầu không khí học thuật khác, một môi trường sống khác, những phong tục tập quán khác, là một khởi đầu mới.

Thực ra mỗi lần đêm khuya thanh vắng, ngồi trước máy tính, đôi khi cậu vẫn tự hỏi liệu có một chút nguyên nhân nào liên quan đến Hoắc Niệm Sinh không. Hai người kết thúc một mối quan hệ, cao bay xa chạy không thực sự là giải pháp hay ho gì, giống như một chiêu trò bị lạm dụng trong phim truyền hình hơn. Nhưng khi hai người sống ở hai nơi khác nhau, càng cách biệt về mặt địa lý có lẽ sẽ càng dễ buông bỏ nhiều mối lo.

Trần Văn Cảng đã thi cả IELTS và TOEFL, nhìn chung chỉ cần một chứng chỉ là đủ, vì trình độ tiếng Anh của cậu khá tốt, cũng giỏi thi cử nên không gặp khó khăn gì. Cậu rất kiên nhẫn, chuẩn bị từng bước một, đăng ký, chọn trung tâm thi và kiểm tra kết quả. Sau đó đến hồ sơ nhập học, bảng điểm, kinh nghiệm làm dự án, bài viết đã công bố, bài tự luận cá nhân... cậu bình tĩnh phân loại chúng gọn gàng. Sau khi nhận được thư giới thiệu của giáo sư, Trần Văn Cảng nộp hồ sơ vào năm sáu trường mục tiêu mà mình đã chọn qua hệ thống.

Hoắc Niệm Sinh biết tất cả những điều này, thậm chí có vài lần rủ Trần Văn Cảng đi chơi, nhưng Trần Văn Cảng không có thời gian để ý đến y.

Các trường học ở nước ngoài lần lượt phản hồi, hơn một nửa gửi thông báo qua email, một vài trường yêu cầu phỏng vấn trực tuyến.

Cuối tuần, Hoắc Niệm Sinh đón Trần Văn Cảng tan trường, đưa về nhà, lần này họ không về chung cư mà đi đến biệt thự trên sườn núi.

Hoắc Niệm Sinh sở hữu nhiều bất động sản, đây là một trang viên nhỏ nằm xa thành phố, có đầy đủ sân vườn, đài phun nước và hồ bơi. Trần Văn Cảng thay quần áo, ngồi bên bể bơi. Nắng trút xuống như thác, sóng nước lấp lánh, bắp chân cậu ngâm trong nước cũng được nhuộm thành trắng sáng lóa mắt.

Hoắc Niệm Sinh bưng một ly nước cam lạnh đến, ngón tay giữ miệng ly, áp vào mặt Trần Văn Cảng: "Bây giờ em thành quý nhân bận rộn rồi, mời đi đâu cũng không được, cuối cùng cũng chịu ra rồi đấy, phỏng vấn xong hết rồi sao?"

Trần Văn Cảng liếc y một cái sắc lẹm, giật lấy cái ly, ít nhiều gì cũng thở phào nhẹ nhõm: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên."

"Thuận lợi chứ?"

"Không chắc. Nếu không thành công thì đi tìm việc làm."

"Khiêm tốn vậy." Hoắc Niệm Sinh ngồi xuống bên cạnh, nghiêng người về phía Trần Văn Cảng, hạ thấp giọng tỏa ra mùi quyến rũ: "Những trường em nộp đơn đều ở châu Âu, phải đi xa lắm đấy, sau này có nhớ tôi không?"

Lòng Trần Văn Cảng khẽ run lên, như bị một cây chổi nhỏ quét qua, một cảm xúc chua xót căng tức dâng lên chẳng rõ từ đâu. Thời gian trôi qua từng ngày, ngày tốt nghiệp vốn tưởng chừng còn rất xa giờ đây đã bước vào giai đoạn đếm ngược. Cậu cười bất lực. Trần Văn Cảng thừa nhận đôi khi cậu vẫn ôm hy vọng rằng Hoắc Niệm Sinh có thể thay đổi ý định trước khi kết thúc. Nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy điều đó, mong đợi quá nhiều lại có vẻ như cậu đang ủy mị.

Cậu mỉm cười hỏi lại: "Anh muốn em nhớ anh, hay quên anh?"

Hoắc Niệm Sinh nghiêng đầu nhìn cậu, đột nhiên đưa tay ra. Trần Văn Cảng không kịp trốn, bị bắt lại. Hoắc Niệm Sinh kéo cậu lại gần hơn, uống luôn một miếng nước cam từ ống hút mà cậu đã dùng, ly thủy tinh lập tức thấy đáy, phát tiếng rột rột. Cẳng tay của y đường nét mượt mà, nhờ tập luyện chăm chỉ, từ cơ ngực đến cơ bụng rồi đến cơ đùi đều là dấu vết của tính kỷ luật. Trần Văn Cảng quay đầu đi, vài hình ảnh thoáng qua trong đầu, đôi tai hơi ửng đỏ.

Hoắc Niệm Sinh lấy ống hút ra, ngậm giữa hai hàm răng như ngậm điếu thuốc. Y nói: "Em vui là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!