Chương 162: (Vô Đề)

Nếu ta chưa từng bỏ lỡ nhau

Sau khi khai giảng, mọi thứ trở lại bình thường.

Điểm khác biệt là Trần Văn Cảng có thêm một dự án đầu tư tình cảm trong tay.

Ngày hôm đó, cậu đã chấp nhận Hoắc Niệm Sinh, khó mà phân định được là tát nước theo mưa hay là tình trong như đã mặt ngoài còn e. Công tử Hoắc sẵn lòng đích thân phục vụ, Trần Văn Cảng thì nửa sợ hãi nửa hoang mang. Tuy nhiên, họ không làm đến bước cuối cùng, Hoắc Niệm Sinh đưa cậu nguyên vẹn về nhà họ Trịnh.

Khi đến trước cổng, trước khi xuống xe, Trần Văn Cảng hỏi: "Anh nghĩ dự án này... sẽ kéo dài bao lâu?"

Hoắc Niệm Sinh nói: "Tôi nghĩ em có thể thả dây câu, quan sát dài kỳ." Y cúi xuống hôn lên môi Trần Văn Cảng một cái.

Trần Văn Cảng suy nghĩ một lát rồi hỏi lại: "Trước kia công tử Hoắc đã trêu chọc bao nhiêu nhà đầu tư rồi, anh còn nhớ không?"

Hoắc Niệm Sinh có vẻ như bị cậu chọc cười: "Em để ý à?"

"Em không bận tâm anh có người cũ, dù sao thì anh cũng biết là em có." Trần Văn Cảng nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, 'từng trải vô số' lại là chuyện khác. Em có một người bạn như thế này... thật ra không tính là bạn em, bạn của Trịnh Ngọc Thành, mỗi lần chỉ có toàn con trai đi chơi với nhau là sẽ khoe khoang về số lượng bạn gái mới quen, rồi thì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết số đo ba vòng của người ta, toàn như vậy."

Hoắc Niệm Sinh cười cười: "Vậy thì em có thể yên tâm, tôi đã nói rồi, tôi không phải loại người đó. Em vẫn chưa tin tưởng tôi mà thôi."

"Xin lỗi, chủ yếu là do chưa hiểu hết."

"Không sao, từ từ em sẽ hiểu thôi."

Trần Văn Cảng hôn tạm biệt y.

Sau đó họ vẫn giữ liên lạc, hẹn hò hai hoặc ba lần một tuần.

Một tháng trôi qua, Hoắc Niệm Sinh đi công tác ở Đông Nam Á, khi trở về, y nói với Trần Văn Cảng rằng có mang theo một món quà cho cậu.

Trần Văn Cảng đến nhà Hoắc Niệm Sinh, họ dùng bữa tối dưới ánh nến. Hoắc Niệm Sinh tự tay chiên bít tết, Trần Văn Cảng giúp y xay tiêu đen. Hoắc Niệm Sinh cho chai rượu vang đỏ ký gửi về thở, rót vào hai cái ly chân cao, rồi tối hôm đó lên giường như một lẽ tự nhiên. Trần Văn Cảng ngủ lại nhà y, nửa đêm tỉnh dậy thấy Hoắc Niệm Sinh một tay ôm lấy mình, mắt nhắm nghiền, thở sâu.

Ngày hôm sau, tâm trạng Hoắc Niệm Sinh vui vẻ, thái độ cũng tốt hơn, đưa Trần Văn Cảng về trường.

Đây là học kỳ hai năm 3 của Trần Văn Cảng, vì đã tích lũy được gần đủ tín chỉ nên số môn học ít hơn. Sau học kỳ này, rồi qua một mùa hè nữa là đến năm cuối. Dù là học lên cao học, đi du học hay đi làm, những sinh viên có tầm nhìn xa đều đã bắt đầu chuẩn bị trước. Mỗi lần tốt nghiệp luôn là một bước ngoặt để lựa chọn, Trịnh Bỉnh Nghĩa cũng đã trao đổi vấn đề này với Trần Văn Cảng.

Thứ sáu, Hoắc Niệm Sinh đón Trần Văn Cảng ở cổng trường, nhận thấy cậu cứ hay lơ đãng. Họ đến nhà hàng đã đặt chỗ, nhưng không xuống xe ngay, bãi đậu xe trống trơn, xung quanh không có ai.

Trần Văn Cảng hỏi: "Anh nghĩ thế nào?"

Hoắc Niệm Sinh cười: "Em đang hỏi ý kiến tôi à?"

Trần Văn Cảng gật đầu. Hoắc Niệm Sinh bỏ tay khỏi thắng xe, nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của Trần Văn Cảng, siết lại. Trần Văn Cảng nhìn y bằng ánh mắt rất chăm chú, bóng mi che khuất nửa con ngươi nhạt màu.

Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Em không muốn ở lại Trịnh Thị, chẳng lẽ vì Trịnh Ngọc Thành lấy vợ sinh con?"

Trần Văn Cảng không phủ nhận: "Dù thế nào đi nữa, ở gần anh ta cũng không hợp lẽ thường."

"Không tiếc nuối sao?"

Trần Văn Cảng không đáp.

Hoắc Niệm Sinh bật cười: "Em nghĩ như vậy là đúng rồi. Sau này nếu Trịnh Ngọc Thành lên nắm quyền, em sẽ gặp rắc rối, hắn không nắm quyền, em cũng gặp rắc rối. Trên đời không phải chỉ có duy nhất một công ty cho em đi làm, em muốn làm gì, tôi cũng có thể mở đường cho em."

Trần Văn Cảng nói: "Em có thể đi làm ở Quỹ từ thiện Hậu Nhân, thầy Mã đã nhắc em mấy lần rồi."

Hoắc Niệm Sinh đáp: "Khá tốt."

Trần Văn Cảng thăm dò: "Nếu em tiếp tục học thì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!