Chương 161: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu ta chưa từng bỏ lỡ nhau

Người giúp việc mở cửa phòng khách, Hoắc Niệm Sinh sải bước vào. Hoắc Chấn Phi đang đứng bên quầy bar, vừa lấy một chai rượu whisky xuống. Anh ta ra hiệu cho Hoắc Niệm Sinh: "Cái chú thích này, muốn uống không?"

Hai người ngồi xuống, trước mặt đặt hai chiếc ly thủy tinh đáy dày. Họ không rót nhiều, lớp chất lỏng màu nâu rất mỏng nằm dưới đáy ly.

Hoắc Chấn Phi đưa ly lên môi, thăm dò hỏi: "Gần đây chú qua lại với ai?"

Hoắc Niệm Sinh chỉ cười: "Sao mọi chuyện trong nhà lớn nhỏ đều cần anh phải lo lắng thế?"

Hoắc Chấn Phi trừng mắt nhìn y: "Nếu chú bớt quậy phá một chút thì anh cũng không muốn bận tâm nữa."

Hoắc Niệm Sinh ngửa đầu ra sau, uống cạn ly rượu nhỏ, rồi đẩy ly ra: "Đừng lo, cậu ấy là người đàng hoàng, là sinh viên giỏi."

Không đợi anh họ hỏi thêm câu nào nữa, y đứng dậy, để lại một hàng dấu chân hướng lên cầu thang. Hoắc Chấn Phi vẫn còn ở đó, vẻ mặt khó hiểu, thắc mắc: "Sinh viên? Đây là gu của chú à? Anh nói chú đấy, suốt ngày đừng chỉ nghĩ đến việc hại người được không..."

Tết đến gần, không khí ngày lễ càng đượm, nhà họ Trịnh trở nên nhộn nhịp hơn, khách đến thăm từ bạn bè, họ hàng đến đối tác kinh doanh ra vào không ngớt. Ngay cả thế hệ trẻ cũng không yên được, không bận chuẩn bị tiệc tùng thì cũng phải lo tiếp khách, mãi đến ngày mùng 3 Tết mới thả lỏng được.

Sau Tết, chủ yếu là thời gian thế hệ trẻ giao lưu. Ngày mùng 5 Tết, Trần Văn Cảng ăn sáng xong, trở về phòng, Trịnh Bảo Thu gõ cửa phòng, báo cho cậu biết quản gia vừa nhận được điện thoại nói Hà Gia Tuấn và Hà Uyển Tâm sẽ đến ăn trưa. Vì quan hệ với Trịnh Ngọc Thành nên địa vị của Trần Văn Cảng có phần khó xử, vậy là cậu trốn ra ngoài từ trước. Anh em nhà họ Hà không dễ chơi, thật ra Trịnh Bảo Thu cũng không muốn ở nhà tiếp khách, bèn lấy cớ có hẹn với bạn, cũng chạy ra ngoài luôn.

Tài xế trong nhà đưa họ đến trung tâm thành phố, Trịnh Bảo Thu hỏi: "Anh có muốn đi mua sắm với bọn em không?"

Trần Văn Cảng cười: "Thôi, em chơi đi."

Chia tay Trịnh Bảo Thu, cậu cảm thấy mình không còn nơi nào để đi. Vào trung tâm thương mại, không có gì để mua, đi thư viện, lúc này đang đóng cửa. Đang quan sát người qua lại trên phố, tự hỏi rạp chiếu phim nào vẫn còn chỗ trống thì bất ngờ nhận được một cuộc gọi điện thoại. Là của Hoắc Niệm Sinh.

"Cậu đang ở đâu? Có bận không? Tôi có thứ này muốn tặng cậu."

Trần Văn Cảng ngập ngừng hỏi: "Cái gì vậy?"

Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe như đang cười: "Nghe Trịnh Bảo Thu nói cậu muốn một bộ sách tiếng Anh gốc, mua cho cậu rồi."

Trần Văn Cảng chìm đắm trong suy nghĩ, người qua đường trước mặt thì ai cũng vui vẻ hào hứng.

Hoắc Niệm Sinh hỏi thêm: "Sao vậy, bận à?"

Cậu chậm rãi lên tiếng: "Bận thì không bận..."

"Nếu không thì tôi đưa sang cho cậu cũng được."

Trần Văn Cảng chịu thua: "Vậy thì không cần, phiền anh quá."

Hoắc Niệm Sinh lập tức nhắn địa chỉ đến, gần trung tâm thương mại Quốc tế. Như ma xui quỷ khiến, Trần Văn Cảng vươn tay, gọi một chiếc taxi.

Lần này không phải khách sạn mà là một căn hộ cao cấp. Hoắc Niệm Sinh mang cho cậu một đôi dép, làm bằng vải bông mềm mại, mới toanh. Trần Văn Cảng bước vào nhà, đánh giá xung quanh, có vẻ hơi câu nệ.

Hoắc Niệm Sinh đặt tay lên vai cậu: "Sao thế?"

Tim cậu hẫng một nhịp, bây giờ mới đột nhiên nhận ra mình đã làm gì

- tùy tiện dâng lên tận cửa, ở chung một phòng với cái người lăng nhăng này.

Không đợi cậu suy nghĩ thêm, Hoắc Niệm Sinh chỉ vào bộ tiểu thuyết tiếng Anh phiên bản sưu tầm trên bàn ăn: "Nhìn xem, có phải là thứ cậu muốn không."

Trần Văn Cảng nhẹ nhàng v**t v* những gáy sách mạ vàng, cả bộ mười ba cuốn trông rất nặng nề. Tác giả mà cậu thích không theo dòng văn học đại chúng, trừ hai cuốn đầu tiên có bản dịch tiếng Trung thì không còn cuốn nào khác được mua về dịch, cậu chỉ đọc được bản điện tử.

Trần Văn Cảng ngước lên: "Bao nhiêu vậy? Tôi chuyển cho anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!