Nếu ta chưa từng bỏ lỡ nhau
Khi Hoắc Niệm Sinh tìm thấy Trần Văn Cảng ngoài cảng, cậu đang đứng bên cầu tàu, hút thuốc cùng một nhóm công nhân lớn tuổi trong gió lạnh.
Hàng ngày, vô số hàng hóa lưu thông qua cảng, cùng với những container khổng lồ được chất lên rồi dỡ xuống. Tuy không yêu cầu Trần Văn Cảng đích thân dỡ hàng, hàng ngày cậu vẫn lăn lộn ngoài bến tàu cùng công nhân, công việc này không thoải mái bằng ngồi văn phòng, thách thức lớn hơn là giao tiếp với những người lao động chân tay này. Người không biết hút thuốc thì đừng mong chen vào câu chuyện của họ, đặc biệt là những người trẻ lại có khí chất thư sinh như Trần Văn Cảng, rất dễ bị họ coi thường.
Nếu muốn quản lý được họ thì trước tiên phải học cách nói năng mau lẹ, thần thái nghiêm khắc. Cậu đã ở đây được nửa tháng, ánh mắt trở nên cứng rắn hơn nhiều, khí thế khi nói chuyện với người khác cũng thay đổi.
Hoắc Niệm Sinh ôm một bó hoa hồng trông hoàn toàn không ăn nhập gì với nơi này, mỉm cười bước tới: "Văn Cảng."
Mấy người công nhân đồng loạt nhìn lại, Trần Văn Cảng gọi y đi ra xa, tìm một chỗ trống ở góc phố.
Hai người đối mặt nhau, Trần Văn Cảng khách sáo: "Công tử Hoắc."
Hoắc Niệm Sinh nói: "Đừng xa cách như vậy. Khi nào cậu tan làm?"
Trần Văn Cảng lịch sự hỏi: "Cuối năm rồi, công ty anh không bận?"
Hoắc Niệm Sinh cười: "Lần đầu tiên thấy cậu hút thuốc đấy."
Đôi mắt hoa đào kia nhìn cậu đầy ẩn ý. Trần Văn Cảng tránh ánh mắt y, búng tàn thuốc trên tay. Cậu kẹp theo điếu thuốc lại đây, nhưng không hút, điếu thuốc đã cháy chỉ còn lại một đoạn ngắn, cậu dứt khoát dụi tắt rồi vứt đầu lọc vào thùng rác.
Hai ba tháng nay, Hoắc Niệm Sinh liên tục tìm cậu, nhưng đều bị tránh né, ai cũng nên hiểu có nghĩa là từ chối rồi, nhưng đến giờ y vẫn chưa từ bỏ. Cũng không biết tinh thần kiên trì này đến từ đâu nữa, hay nói cách khác, có thể gọi là mặt dày đeo bám.
Trần Văn Cảng thở dài, đang nghĩ cách thoát thân thì điện thoại reo, người gọi là bạn thuở nhỏ Lư Thần Long.
"Cậu đừng nóng... Tôi biết rồi... Tôi sẽ tới ngay." Cậu cúp máy rồi vô thức nhìn về phía ngoài đường, như thể đang tìm taxi.
Hoắc Niệm Sinh hiểu ra: "Sao vậy, việc gấp à?"
Trần Văn Cảng liếc nhìn y, ánh mắt vừa bất lực vừa pha thêm phần lạnh lẽo.
Khóe môi Hoắc Niệm Sinh cong lên: "Đi thôi, muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi?"
Trần Văn Cảng vẫn từ chối, mất bao công sức mới đuổi được y đi, cậu gọi điện cho quản lý xin nghỉ nửa ngày, rồi đi gọi taxi. Khu vực bến tàu khá hẻo lánh, không có nhiều xe taxi đón khách ở đây, qua lại trên phố chủ yếu là xe tải chở hàng hóa có kích thước lớn. Chờ cả nửa ngày, xe đặt trên điện thoại mãi vẫn không thấy hồi âm, Trần Văn Cảng bất ngờ ngẩng đầu lên, một chiếc Rolls
-Royce màu đen đậu trên phố.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Hoắc Niệm Sinh, cánh tay y đặt trên vô lăng: "Lên xe?"
Trần Văn Cảng mím môi, nói cho y biết địa chỉ, ở phố Giang Hồ.
Quán ăn của Lư Thần Long xảy ra chút chuyện. Vài ngày trước, một người phụ bếp làm đổ dầu nóng, khiến một đầu bếp có tuổi bị thương. Lư Thần Long và nhân viên đưa đầu bếp đến bệnh viện, thanh toán viện phí, cũng đã đồng ý công nhận đây là tai nạn nghề nghiệp, hứa sẽ bồi thường. Chỉ có điều con cái của đầu bếp có tuổi kia về tính toán lại, cho rằng số tiền bồi thường quá ít, thế là lại chạy đến quán gây rối, còn mạnh miệng đòi số tiền lớn gấp nhiều lần.
Mấy ngày qua Lư Thần Long sứt đầu mẻ trán, em trai ở nhà thì khuyết tật trí tuệ nên phải nhờ hàng xóm chăm sóc. Nhưng hôm nay bà Chu hàng xóm cũng bị bệnh, hắn đành phải gọi Trần Văn Cảng đến trông chừng một thời gian.
Khi họ đến nơi, có mấy người đàn ông trung niên khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi đang tụ tập bên ngoài quán ăn, giăng biểu ngữ trông rất hung hăng.
Trần Văn Cảng vừa định xuống xe thì bị Hoắc Niệm Sinh nhẹ nhàng kéo lại. Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Có muốn giúp giải quyết chuyện này không?"
Trần Văn Cảng nhìn ra cửa sổ. Những người đó đang cầm loa phóng thanh, bật chế độ tự động lặp lại, ồn ào huyên náo, nói qua nói lại thì vẫn là đòi tiền. Cậu biết tình hình trong quán, Lư Thần Long cũng than thở với cậu suốt hai ngày, Không phải là chưa gọi cảnh sát, nhưng đám người này không đập phá, cướp bóc hay đốt phá gì, cũng không có hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng nào, cảnh sát chỉ đến để làm trung gian hòa giải, không có lý do gì để bắt giữ.
Nhưng họ tụ tập gây ồn ào bên ngoài quán, khiến không ai dám vào ăn, công việc kinh doanh bị cản trợ. Kiểu người này thực chất chỉ là làm liều thì ăn nhiều, Trần Văn Cảng thở dài: "Không phiền công tử Hoắc."
Hoắc Niệm Sinh mỉm cười, mở khóa xe, cho Trần Văn Cảng xuống. Trần Văn Cảng liếc nhìn y, ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn không đổi ý. Cậu bước qua vạch kẻ đường, dần dần khuất khỏi tầm mắt của Hoắc Niệm Sinh.
Ngày hôm sau, nhà kia đột nhiên ngừng làm ầm ĩ, đồng ý với mức bồi thường ban đầu, thậm chí còn nói chi phí y tế chi trả thông qua bảo hiểm của họ.
Sau khi vở hài kịch kết thúc, Lư Thần Long gọi cho Trần Văn Cảng, nói muốn mời người bạn đã ra tay giúp đỡ của cậu một bữa cơm để tỏ lòng biết ơn. Lư Thần Long nói có một luật sư họ Chúc ra mặt, tự xưng là do anh Hoắc phái đến, hắn tưởng là bạn của Trần Văn Cảng. Trần Văn Cảng sững sờ một lúc rồi viện cớ nói không cần. Lư Thần Long hiểu ý, nghĩ rằng người kia coi thường quán ăn nhỏ của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!