Trong ánh nắng ban mai mờ mờ, Trần Văn Cảng ghé thăm ngôi nhà nơi anh từng sống cùng cha mẹ khi còn nhỏ. Nó chỉ cách nhà họ Lư ba căn.
Dân cư ở khu phố cổ vẫn giữ được nét mộc mạc ban đầu của làng chài nhỏ, những ngôi nhà thấp bé nằm san sát, chen chúc với nhau như những khối đồ chơi lắp ráp. Tường bên ngoài sơn màu trắng, mái nhà sơn màu xanh lam, được vô số cơn bão và mưa rào kỳ cọ thành những vết loang lổ.
Anh dừng lại bên ngoài ngôi nhà của mình, chỉ có thể nhìn qua bức tường, nơi này đã được cho thuê, có người khác sống bên trong.
Đột nhiên cánh cửa mở ra, một người mẹ bế đứa con bước ra, trên vai vác một cây đàn guitar, có lẽ đang đi đến một lớp học năng khiếu nào đó. Hai mẹ con này không biết anh, vừa đi ngang qua vừa nói hôm nay cô giáo dạy những gì.
Nhân lúc cánh cửa mở ra, Trần Văn Cảng liếc nhìn vào sân, cảnh tượng trong sân vụt qua trước mắt. Có lẽ mọi dấu vết về cuộc sống thời thơ ấu của anh đã biến mất.
Nhà bác cả sống ở phố Xuân Đào, cách phố Giang Hồ chỉ hai dãy nhà. Trần Văn Cảng đi bộ qua giữa tiếng rao bán của những quầy hàng rong.
Gia đình bác cả Trần Tăng rất nhiệt tình với Trần Văn Cảng, thậm chí bác gái thường ngày rất keo kiệt cũng mua một con gà về hầm.
Trần Tăng lôi kéo cháu trai rót rượu: "Ít khi đến đây, hôm nay phải uống vài ly với bác cả."
Trần Văn Cảng mỉm cười từ chối, lấy cớ anh không giỏi uống. Nguyên nhân chính là do Trần Tăng nghiện rượu, một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại.
"Ông còn không nghĩ đến mức sống của Văn Cảng ở nhà họ Trịnh xem đi đã." Bác gái quở mắng chồng: "Bình thường uống rượu thì phải uống rượu ngoại cao cấp, cái gì mà như Lafite, sâm
-panh... Ai uống rượu cao lương của ông?"
Bác gái ít nhiều gì cũng có thói con buôn, bà ta nói năng khó nghe hay không thì Trần Văn Cảng cũng vào tai này ra tai kia, chẳng mấy khi để tâm đến. Hơn nữa, mục đích của anh hôm nay cũng không hẳn là tốt, có khi lát nữa bà ta lại hối hận vì đã hầm gà.
Tình hình chủ yếu là như thế này:
Khi cha của Trần Văn Cảng qua đời, Trịnh Bỉnh Nghĩa đã cho một khoản tiền trợ cấp hậu hĩnh, ngoài ra còn có ngôi nhà của gia đình và một phần tiền tiết kiệm, số tiền này tất nhiên do con trai độc nhất là Trần Văn Cảng thừa kế. Nhưng vì Trần Văn Cảng còn nhỏ, trước khi đến tuổi thành niên, anh đã giao tài sản của mình cho bác cả giữ, có luật sư làm chứng.
Thỏa thuận giữ tài sản này quy định sẽ trả lại sau khi anh đủ tuổi thành niên, nhưng cho đến khi Trần Văn Cảng tròn 18 tuổi vẫn không ai nhắc đến việc này.
Gia đình bác cả không khá giả, còn anh sống cuộc sống đầy đủ ở nhà họ Trịnh nên ít nhiều gì cũng khó mở miệng hỏi đến. Vì nghĩ đến tình cảm gia đình, Trần Văn Cảng thậm chí còn tính chuyện giả vờ không biết, cứ thế bỏ qua.
Nghe nói mẹ anh lớn lên trong một trại trẻ mồ côi, chỉ để lại cho anh chút ký ức ấm áp nhưng rất mong manh, không có người thân nào bên ngoại. Theo như anh nhớ, những người duy nhất mà họ có thể đến thăm là họ hàng bên cha. Ai có thể gần gũi hơn anh chị em ruột của mình?
Chẳng phải Trần Văn Cảng không biết hai vợ chồng bác cả đều là người toan tính. Nhưng con người suy cho cùng vẫn là động vật quần cư, không phải là những hòn đảo hoàn toàn độc lập. Tình cảm gia đình dù có hơi nhạt nhưng vẫn là tình cảm, ít nhiều còn chút ấm áp. Anh luôn cảm thấy nếu gây mâu thuẫn đến nỗi thà chết cũng không bao giờ liên lạc với nhau thì anh sẽ không còn một người thân nào nữa.
Nhưng rồi một ngày nọ, bác cả đột nhiên chủ động chuyển số tiền trợ cấp cho Trần Văn Cảng, nói rằng đã dành dụm đủ rồi, dặn anh đừng tiêu xài hoang phí.
Tất nhiên, bác cả không phải là người hào phóng như vậy, kể cả nếu có thì cũng khó mà vượt qua được ải của bác gái. Trần Văn Cảng thử mấy lần mới biết, thì ra là Trịnh Bỉnh Nghĩa cử người đến "nói chuyện" với Trần Tăng. Số tiền đó chẳng là gì đối với Trịnh Bỉnh Nghĩa, nhưng uy quyền của ông thì không cho phép ai thách thức, tiền trợ cấp ông cho ai thì phải do người đó dùng. Đây là khoảng cách giữa địa vị cao và thấp, chỉ cần nói một câu là bác cả phải trả lại cho Trần Văn Cảng không sót đồng nào.
Nhưng thứ mà Trịnh Bỉnh Nghĩa giúp Trần Văn Cảng lấy lại chỉ là khoản tiền trợ cấp đó thôi. Ngôi nhà và số tiền tiết kiệm của cha anh để lại trong mắt ông Trịnh còn không đáng nhắc đến, phân chia chúng thế nào là việc của riêng Trần Văn Cảng, muốn cho người thân hoặc lấy lại đều tùy anh quyết định.
Vậy nên mọi thứ vẫn nằm trong tay bác cả. Những người thuê nhà sống ở đó là do bác cả và bác gái mời về, tiền thuê nhà được trả thẳng vào tài khoản ngân hàng của vợ chồng họ.
Vậy là trong giờ cơm trưa, Trần Văn Cảng đã chủ động nhắc đến: "Khi hết hạn thuê, con muốn lấy lại căn nhà của ba con."
Chủ đề vừa đi tới việc di dời phần mộ của ông bà. Trần Văn Cảng đồng ý góp một phần, nhưng anh muốn lấy lại đồ của cha mình.
Bác gái sững sờ: "Ngôi nhà đó cũ lắm rồi, cho thuê được đã là may rồi, lấy về làm gì?"
"Chỉ cần quét vôi lại thôi. Chờ con về, dù sao sau này cũng phải có nơi để ở."
"Con còn muốn ở đó?!" Bà ta kinh ngạc kêu lên: "Đang yên đang lành ở nhà họ Trịnh, có phúc không hưởng lại đòi về đây làm gì?"
"Tại sao không thể quay lại?" Bác cả trừng mắt nhìn vợ: "Đây không phải là nhà Văn Cảng sao?"
Bác gái quay người đi vào bếp, nói là đi xem nồi canh, lườm nguýt nhưng không quá rõ ràng.
Trần Tăng bĩu môi sau lưng bà ta, nhấp một ngụm rượu rồi quay lại: "Con nói kỹ cho bác cả xem, sau này định thế nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!