Đã nửa tuần trôi qua kể từ khi kết bạn, Hoắc Niệm Sinh vẫn chưa nói chuyện với Trần Văn Cảng. Việc thỏa thuận địa điểm sau đó cũng là do Du Sơn Đinh đứng ra liên hệ với tập đoàn Trịnh Thị.
Hoắc Niệm Sinh không chủ động, Trần Văn Cảng cũng vẫn chưa nghĩ ra lý do gì để tìm y. Trần Văn Cảng vốn không giỏi phá vỡ sự im lặng, cách nhau một cái màn hình thì lại càng khó mở lời, vì vậy anh chỉ im lặng, cho đến hôm nay khi màn hình của anh đầy những ký tự vô nghĩa và tin nhắn thoại ngắn.
Trần Văn Cảng nhấp vào một trong số đó, nghe hết nội dung, không ngạc nhiên khi tất cả chỉ là tiếng "a, a" vô nghĩa. Anh xoa đầu thằng bé: "Em lại gây rắc rối cho anh rồi nhỉ?"
Tiểu Bảo phấn khích trèo vào lòng anh, cố gắng giật lại điện thoại từ tay anh.
Lư Thần Long đè nó lại, xách lên mang vào một căn phòng khác: "Cậu giải thích với người ta đi."
Trạng thái của Hoắc Niệm Sinh vẫn hiển thị là trực tuyến, nhưng chỉ để mặc cho bị quấy rối, không phản hồi lại.
Trần Văn Cảng gửi tin nhắn cho y: "Xin lỗi, có đứa trẻ vừa nghịch điện thoại của tôi."
Kết quả là lần này đối phương sống dậy. Chỉ hai giây đã gọi thẳng cho anh.
Trần Văn Cảng nhìn thấy dòng chữ "Hoắc Niệm Sinh" hiện lên trên màn hình, thất thần trong giây lát. Ngón tay từ từ di chuyển về phía nút trả lời, vuốt qua.
Bên kia cười khẽ: "Đoán ra rồi. Cậu đi đâu mà để cho một đứa nhóc lấy mất điện thoại?"
Trần Văn Cảng đẩy cửa bước ra khỏi nhà, tìm một chiếc ghế mây ngoài sân ngồi xuống, áp điện thoại vào tai.
"Là em trai của bạn tôi, tôi đến nhà họ chơi."
"Bạn nào? Hai người quen nhau lâu rồi à?"
"Là hàng xóm của tôi hồi nhỏ, lớn lên cùng nhau."
"Vậy thì thật đáng ghen tị." Hoắc Niệm Sinh nói: "Càng lớn tuổi, càng khó kết bạn, hở ra là tôi đề phòng anh anh đề phòng tôi. Có được tình bạn lâu dài như vậy rất đáng trân trọng."
Trần Văn Cảng cười khẽ. Hoắc Niệm Sinh cũng cười: "Sao thế, tôi nói cái gì ủy mị lắm à?"
"Không phải, tôi chỉ nhớ hồi nhỏ, không có nhiều tiền tiêu vặt, mỗi người mua một thứ chè rồi đổi qua đổi lại ăn. Cậu ấy luôn để tôi ăn miếng cuối cùng, chê tôi là cọng giá. Nói mới nhớ, hồi đó quả thật tôi rất lùn, cậu ấy còn ra mặt đánh lộn giúp tôi kìa."
"Vậy thực sự là một người bạn rất tốt. Thật tiếc là tôi không có."
"Anh và ông chủ Du không phải rất thân sao?"
"Lão Du quen tôi từ lâu thật. Nhưng không giống như hai người, tình bạn thanh mai trúc mã kia mà."
Cửa nhà lại mở ra. Lư Thần Long dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn bừa bộn, vòi nước ở trong sân, hắn mang một giỏ lớn bát đĩa đầy dầu mỡ ra rửa. Thấy vậy, Trần Văn Cảng đứng dậy nói câu cuối cùng: "Xin lỗi, tôi có việc phải đi đây."
Hoắc Niệm Sinh cười đáp: "Vậy lúc khác nói chuyện với cậu. Đi ngủ sớm đi."
Thế nhưng Lư Thần Long lại không thèm, hắn đuổi Trần Văn Cảng sang một bên.
"Được rồi, đi chơi đi, cậu mà rửa? Nhìn bàn tay nõn nà của cậu kìa."
"Đảm đang thế." Trần Văn Cảng tặc lưỡi rồi tiện tay cất điện thoại vào túi. Thế nhưng hồ nước quá nhỏ không đủ chỗ cho hai người đàn ông trưởng thành, anh quả thực không ngồi xuống được. Anh chỉ đành vỗ vai Lư Thần Long rồi quay vào nhà vật lộn với em trai hắn.
Tiểu Bảo đang chơi một mình ở phòng khách. Có một tờ giấy A4 được ép nhựa đặt trên tủ TV, Trần Văn Cảng lấy nó xuống xem xét, là kế hoạch tập luyện phục hồi chức năng do một giáo viên của cơ sở điều trị trước đó lập ra. Không ai quen thuộc với hệ thống đào tạo này bằng anh.
Anh bế Tiểu Bảo vào lòng, cho nó xem những tấm thẻ số nhiều màu sắc. Mười con số từ 1 đến 10, với trẻ em bình thường thì lên mẫu giáo đã thuộc hết, nhưng với Tiểu Bảo thì lại khó như lên trời. Nó không thể tập trung, đầu cứ lắc qua lắc lại, không làm sao ngồi yên được. Trần Văn Cảng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nó.
Người lớn buộc phải chấp nhận thực tế rằng nếu trẻ em giống như miếng bọt biển, thì một vài đứa trong đó sẽ có khả năng thấm hút kém hơn. Rất có thể bạn sẽ tiêu tốn hết sức lực của mình mà vẫn không thể mong đợi chúng đưa ra phản hồi thỏa đáng, chỉ có thể trở nên tốt hơn một chút xíu so với ngày hôm qua. Nói cách khác, chỉ để trở nên tốt hơn một chút này thôi cũng cần có người dành toàn bộ tinh thần và sức lực cho nó mà không hối tiếc.
Hoắc Niệm Sinh liếc nhìn cái điện thoại đang hiển thị "đang kết nối" trên màn hình. Y lười biếng gác chân lên bàn, lắng nghe một lúc rồi dứt khoát bật loa ngoài, ném xuống bên chân mình. Vừa rồi Trần Văn Cảng tưởng y đã cúp máy nhưng hóa ra là chưa, cuộc gọi cứ thế tiếp tục cho đến tận bây giờ. Âm thanh được khuếch đại từ loa ngoài vang vọng khắp văn phòng.
Thật kiên nhẫn, Hoắc Niệm Sinh nghĩ, Trần Văn Cảng đã dạy thằng nhóc kia đếm "một", "hai", "ba" lặp đi lặp lại trong suốt nửa giờ đồng hồ. Vất vả lắm mới dạy đến năm sáu bảy, thì nó lại quên mất một hai ba đằng trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!