Quán ăn của nhà Lư Thần Long mang tên Vọng Hải Tửu Gia, là thương hiệu cổ đã có từ hơn trăm năm trước ở Kim Thành được truyền lại từ ông cố của hắn.
Chiều thứ bảy, khi Trần Văn Cảng sang, bạn anh đã bắt đầu bận túi bụi trong bếp.
Lư Thần Long đội mũ đầu bếp, lần lượt chế biến và ướp các nguyên liệu, chuẩn bị phá tung nhà bếp khi khách chưa đông. Vóc dáng hắn cường tráng, cơ ngực rắn chắc làm tạp dề phồng lên, đây là một lợi thế cho đầu bếp, bởi vì có sức lật chảo.
"Sao cậu vẫn ốm nhom thế này hả? Ở trong nhà giàu cũng không đủ ăn à?" Bếp trưởng Lư cười khì khì, ra lệnh: "Nhanh rửa tay đi, rửa xong vào giúp tôi, đưa tôi chai xì dầu đó."
Trước mặt hắn, Trần Văn Cảng cũng thả lỏng: "Sao lại thế, không phải nói tôi chỉ cần mang theo cái miệng à?" Vừa nói, anh vừa xắn tay áo lên, tự giác đi giúp bạn.
Lư Thần Long đảo thịt trong nồi: "Xí, người có phúc còn không biết hưởng, bí kíp gia truyền Vọng Hải Thái Phổ nhà họ Lư chúng tôi đấy, bây giờ tôi không giấu giếm truyền thụ cho cậu, còn không mau ba quỳ chín lạy tạ ơn, ngoài kia bao nhiêu người đang chờ học lóm."
"Không thể tin được, lên làm ông chủ rồi, ăn nói cũng ngang ngược hơn. Em trai cậu Tiểu Bảo đâu?"
"Gửi bà Chu hàng xóm trông chừng, đến giờ ăn rồi gọi họ sang."
Vọng Hải Tửu Gia nằm trên phố Giang Hồ của khu phố cổ, những tòa nhà cũ kỹ san sát nhau xung quanh đây là nơi sinh sống của những người hàng xóm lâu năm. Trần Văn Cảng đi xe điện đến, một loại xe điện cổ có gắn ăng
-ten, cũng chỉ còn phố cổ mới giữ lại một chuyến như thế, mang tính chất như xe tham quan.
Khi vừa xuống xe, anh còn cảm thấy vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, nhưng khi bước đi dọc đường, mọi ký ức lại ùa về. Con hẻm được lát bằng những phiến đá xanh, bậc thang so le, những nóc nhà cao thấp, tràn ngập hơi thở cuộc sống của chốn đô thành. Gia đình anh từng sống ở khu vực này, hồi nhỏ anh thường cùng Lư Thần Long chạy nhảy khắp đầu phố cuối hẻm. Thời gian trong khu phố cổ dường như đã ngừng trôi, như thể dù có qua bao lâu cũng chẳng có gì thay đổi.
Mặt tiền của Vọng Hải Tửu Gia không nhỏ, nhưng cũng không phải quá rộng, nằm ở cuối con hẻm, có một khoảng sân nhỏ và một tòa nhà hai tầng bên trong.
Trần Văn Cảng mặc áo len dài tay màu trắng và quần jeans xanh nhạt, cách ăn mặc đơn giản, nhưng sạch sẽ tươi mát.
Lư Thần Long nheo mắt nhìn anh, nói chua loét: "Còn tới thêm mấy lần nữa, phục vụ trong quán chắc sẽ bị cậu dụ dỗ hết mất."
Trần Văn Cảng giơ một nhánh cần tây lên, vừa cười vừa cãi lại hắn: "Đừng nói lung tung, làm xấu thanh danh người ta."
"Thế nào là lung tung? Mấy cô gái đó nhé, người nào cũng xin số điện thoại của cậu. Tôi nói là hoa đã có chủ rồi nên không cho đấy." Lư Thần Long gập cánh tay lại, ngắm nhìn bắp tay rắn chắc của mình. "Tôi thấy mình cũng có kém gì đâu, tại sao họ lại không thích tôi?"
Trần Văn Cảng đập cây cần tây vào mặt hắn: "Cậu mới là hoa, là hoa có chủ."
Nhà của Lư Thần Long ở trong hẻm sau, một mình hắn sống cùng em trai. Hàng xóm quanh đây đều biết chuyện nhà hắn, có được ngày hôm nay thật sự không dễ gì. Khi Lư Thần Long còn nhỏ, quán ăn này vẫn do ông nội hắn quản lý, cũng khá nổi tiếng. Cha hắn thì lại không nên người, cờ bạc, nghiện rượu, là một kẻ vứt đi. Ông nội hắn nản lòng, dành hết tâm huyết để dạy cháu trai làm bếp từ khi còn nhỏ, chỉ nghĩ sau này truyền lại chút di sản cho hắn.
Nhưng năm Lư Thần Long mười mấy tuổi thì gia đình gặp phải biến cố lớn. Cha hắn đánh bạc thua tiền đến nỗi phát điên lên, lén mang quán ăn đi thế chấp cho người khác, làm ông nội hắn tức chết. Nhà dột lại gặp trời mưa, mẹ hắn được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú, nhà nghèo rớt mồng tơi không đủ tiền để chữa bệnh cho bà. Cả nhà chỉ còn lại mình hắn là trụ cột kinh tế, hắn không thể tiếp tục học hành nữa, phải đi làm chân học việc cho người ta, còn vay tiền khắp nơi.
Khi ấy mỗi lần Trần Văn Cảng đến đều lén giấu một cọc tiền rồi lặng lẽ bỏ đi. Lúc đầu, Lư Thần Long rất tức giận, ném lại tiền vào tay anh, nhưng hắn không đành lòng nhìn mẹ mình ngồi chờ chết, về sau hai mắt đỏ hoe gọi lại cho anh. Ngoài Trần Văn Cảng, hắn đã vay mượn tất cả những người họ hàng có thể vay được, đứa trẻ vị thành niên hằng đêm ngồi dưới ánh đèn viết viết vẽ vẽ tính tiền nợ. Thật không may, sau hai năm chống chọi thì tế bào ung thư cũng di căn, mẹ hắn qua đời.
Về phần chuyện đi học việc, Lư Thần Long có nền tảng vững chắc, ban đầu làm rất tốt, nhưng người thầy đó nghe được tình cảnh gia đình hắn thì lại không muốn nhận nữa, sợ dạy học trò thành tài thì thầy chết đói, rồi lại sợ khuôn mặt vuông vắn của chàng thanh niên sẽ quyến rũ vợ mình, thế là tìm lý do đuổi hắn đi.
"Nói thật đấy, nếu không có cậu, bây giờ tôi đã không thể làm ông chủ rồi." Lư Thần Long mổ một con tôm hùm ra, thịt tôm trắng như pha lê, là do hắn tự đi chợ chọn lúc sáng sớm. "Hai năm trước tôi không thể tiếp tục học nghề, bị đuổi ra ngoài, đi loanh quanh trên phố, tình cờ nhìn thấy cửa hàng này đang được rao bán, đây là gia tài của tổ tiên mà tôi lại không có đến một cắc để mua lại..."
Trần Văn Cảng yên lặng nghe hắn nói.
Lư Thần Long phẫn uất than thở: "Mẹ nó chứ tiền đúng là thứ tốt, có tiền mua tiên cũng được, không tiền thì anh hùng cũng đành chịu chết. Kể cả không phải là anh hùng thì ai lại không cần ăn uống? Ai không sinh lão bệnh tử kia chứ?"
Đây đúng là sự thật.
Bữa tối ăn tại nhà của Lư Thần Long, các phục vụ giúp mang những món ăn đã chuẩn bị từ quán ăn sang. Ngỗng om rượu, đậu hũ nhồi thịt, tôm hùm nướng sốt nước cốt gà, cá mú hấp xì dầu, canh bí đao bát bửu, món ngon bày đầy trên bàn.
Lư Thần Long cũng không vội gọi em trai về ăn, hắn kéo Trần Văn Cảng vào phòng mình trước, lấy ra một cuốn sổ tay đã quăn góc, bị lật ra nhiều đến nỗi dày gần gấp đôi so với trước, phần trước là số tiền gia đình hắn thiếu nợ lúc trước, đã bị gạch bỏ hết, phần sau dùng để ghi chép thu chi.
Hắn đưa sổ kế toán cho Trần Văn Cảng xem: "Quán này do cậu bỏ tiền ra mua về, bây giờ cậu là một nửa ông chủ. Mấy ngày trước tôi vừa kiểm tra doanh thu quý đầu tiên, cũng khá tốt, sẽ chia tiền cho cậu sau. Cậu tự ra đằng trước đối chiếu lại xem có vấn đề gì không."
Trần Văn Cảng không mấy để tâm: "Tôi không vội dùng đến, nhà cậu còn nhiều nơi phải tiêu tiền, bình thường tôi cũng không tiêu xài gì nhiều."
"Cái nào phải đưa thì phải đưa. Anh em ruột còn phải tính rõ ràng, cậu đừng để đến mức chúng ta không còn làm bạn được nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!