Chương 11: (Vô Đề)

Trần Văn Cảng gõ cửa phòng làm việc của Trịnh Mậu Huân, thấy hắn đang ngồi trên sô pha chơi game. Anh ngồi xuống đối diện, vào tư thế chờ để trò chuyện với hắn.

Nhưng Trịnh Mậu Huân không muốn, thế là hắn bắt chéo chân, tăng giữ khoảng cách giữa hai người. Năm phút sau, giai điệu báo chơi thua vang lên, màn hình chuyển sang màu xám. Trịnh Mậu Huân bỏ điện thoại xuống. Dù Trần Văn Cảng có muốn nói gì đi nữa thì cũng chỉ thiên vị Trịnh Ngọc Thành. Họ chỉ mới thiết lập được tình bạn hời hợt trong vài ngày qua thôi, Trịnh Mậu Huân âm thầm quyết định bỏ qua mọi yêu cầu anh đưa ra: "Anh muốn nói gì?"

Trần Văn Cảng hỏi: "Du Sơn Đinh đặt phòng khách sạn định làm gì?"

"Làm sao tôi biết được? Có làm tròn lên thì tôi cũng chỉ gặp anh ta không quá ba lần thôi."

"Không phải là anh ta thân với anh họ của cậu sao? Tôi nói là Hoắc Niệm Sinh."

"Hoắc Niệm Sinh? Thân với anh ta?" Trịnh Mậu Huân gãi gãi đầu: "Không phải anh ta chỉ thích người đẹp à, Du Sơn gì đó... không biết nữa."

"Vậy cậu có biết khi nào Hoắc Niệm Sinh sẽ về Kim Thành không?"

"Anh đoán đi." Trịnh Mậu Huân nói: "Đây có thể là bí mật thương nghiệp của người ta đấy, sao có thể dễ dàng nói cho anh biết được."

"Ngồi đàng hoàng." Trần Văn Cảng đưa tay vỗ nhẹ vào cái chân cứ rung bần bật của hắn: "Đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi là đừng rung đùi."

"Nhắc nhở bằng miệng là đủ rồi." Trịnh Mậu Huân thận trọng tránh ra: "Đừng động vào tôi, tôi cảnh cáo anh, tôi không có hứng thú với anh."

Trần Văn Cảng liếc hắn một cái, đẩy ghế ra rồi quay đi.

Trịnh Mậu Huân tự chuốc lấy bực, làm người mà còn bị chó ghét, ngược lại quay ra gọi anh: "Này, anh cứ hỏi Hoắc Niệm Sinh làm gì, hỏi anh ta cũng vô ích, anh phải nghĩ cách giúp Trịnh Ngọc Thành che đậy chuyện này, nếu sự kiện quan trọng cỡ này mà đổ bể thì sẽ có người phải xấu hổ cho xem."

Trần Văn Cảng quay lại, trầm ngâm nhìn hắn một lúc.

Trịnh Mậu Huân cảm thấy cách anh nhìn đầu mình giống như nhìn một chiếc ấm nước rỉ sét, đang nghiên cứu xem có thể chà nó cho sáng lại không. Hắn vô thức ngả người ra sau: "Hay là anh cầu xin tôi, tôi mà vui thì có khi lại gọi điện hỏi Hoắc Niệm Sinh giúp anh đấy?"

Trần Văn Cảng chỉ cười nhạt: "Vậy thì không cần."

"Trịnh Ngọc Thành..."

"Tôi họ Trần, anh ta họ Trịnh, cậu cũng họ Trịnh, Trịnh Thị có địa điểm tổ chức hay không là chuyện hai anh em các cậu nên quan tâm, không phải tôi."

Trịnh Mậu Huân câm nín, phải đánh giá anh lại lần nữa: "Ba còn từng nói anh rất ngoan ngoãn hiểu biết, sao không giả vờ sau lưng ba nữa?"

Trần Văn Cảng dựa vào khung cửa: "Cũng được, chỉ hiểu biết hơn cậu một chút thôi."

"Anh... bị lộ nguyên hình rồi nhá!"

"Phải, lộ rồi." Trần Văn Cảng đáp: "Cuối cùng thì cậu cũng phát hiện ra, trưởng thành lên một chút đi."

Trịnh Mậu Huân tức nghẹn họng, rồi lại cằn nhằn mấy câu, Trần Văn Cảng mặc kệ. Trịnh Mậu Huân đột nhiên nhận ra là anh hoàn toàn không nghe lọt tai. Đôi mắt sáng màu của anh nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, như thể bên ngoài có kỳ quan nào đó đang thu hút sự chú ý của anh. Trịnh Mậu Huân cũng thắc mắc nhìn ra ngoài theo, chỉ thấy cảnh đường phố bình thường, ngày này qua ngày khác vẫn thế, không khác gì ngày thường.

Trần Văn Cảng thả hồn lên mây, Trịnh Mậu Huân không biết là anh mắc phải tật xấu này từ khi nào, đôi khi đang nói chuyện, người thì vẫn ở đây, nhưng tâm trí lại không biết đã trôi đi đâu. Trịnh Mậu Huân không đoán được anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy khuôn mặt ẩn trong bóng tối của anh trông rất cô đơn.

Trần Văn Cảng đột nhiên đưa tay ra bắt tay làm hòa với hắn: "Tôi cũng muốn hỏi, tại sao lúc nào cậu cũng phải cãi nhau với mọi người như con gà chọi thế?"

Trịnh Mậu Huân nói: "Tôi thích thế."

Trần Văn Cảng dành cho hắn một thái độ nhẹ nhàng chưa từng có: "Tôi cũng cần phải tự kiểm điểm lại mình, tôi lớn tuổi hơn cậu, lẽ ra tôi phải tử tế với cậu hơn."

Trịnh Mậu Huân vô thức bắt tay anh, nhưng sau khi nhận ra hành động đó trẻ con muốn chết thì lại cảm thấy ngượng ngùng không sao hiểu nổi. Não hắn như ngừng hoạt động, tai nghe Trần Văn Cảng nói: "Sau này đi trên phố, thấy nhau từ xa mà lại lờ nhau đi, nói rằng chúng ta đã sống chung dưới một mái nhà hơn mười năm thì không phải là kỳ lạ sao? Mọi người thấy vậy sẽ cảm thấy rất bất lịch sự."

"Cái gì gọi là đi trên phố?" Trịnh Mậu Huân đánh hơi được điều gì đó khác lạ, điều mà trước đây hắn chưa từng nghĩ tới. "Bây giờ anh đang sống ở nhà kia mà, anh định đi? Đi đâu?"

"Tôi sắp tốt nghiệp rồi." Trần Văn Cảng đáp: "Tôi cần phải nghĩ đến tương lai của mình."

"Anh không ở lại công ty à?" Trịnh Mậu Huân há hốc miệng: "Tại sao, đang yên đang lành có ai muốn đuổi việc anh đâu? Anh mà ra ngoài tìm một công việc chế độ 996 thì sẽ bận chết đấy, làm sao mà so được với đãi ngộ trong nhà mình, anh chập mạch à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!