Chương 1: (Vô Đề)

Trần Văn Cảng xuất thân tầm thường, nhưng không hiểu sao cuộc sống của anh luôn phải trải qua thăng trầm.

Anh sinh ra trong một gia đình thành thị bình thường ở Kim Thành, mất mẹ từ khi còn nhỏ, cha anh là tài xế của nhà họ Trịnh, chuyên lái xe cho chủ gia đình là Trịnh Bỉnh Nghĩa. May mắn thay, nhà họ Trịnh là danh gia vọng tộc của cải dồi dào, cha anh có thu nhập tốt nên Trần Văn Cảng thuở nhỏ không đói ăn đói mặc, tuổi thơ có thể xem như vô tư vô lo.

Thật không may, khi Trần Văn Cảng mới chín tuổi, cha anh đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi khi đang bảo vệ chủ của mình.

Ông Trịnh không muốn bị người khác coi là kẻ vô tình vô nghĩa, bèn nhận đứa con mồ côi của cấp dưới làm con nuôi, đón về nhà nuôi dưỡng.

Trần Văn Cảng khi đó vẫn còn là một đứa trẻ, trong hành lý còn cất di ảnh của cha mình, được đưa vào cổng biệt thự nhà họ Trịnh.

Khi mới đến, anh nhìn thấy một cậu bé trạc tuổi mình trên ban công tầng hai, cười toe toét với anh. Bước vào phòng khách, cậu bé trượt xuống từ trên cầu thang xoắn ốc, sáng lán như mặt trời rực rỡ, đưa tay về phía Trần Văn Cảng: "Chào cậu, tôi tên là Trịnh Ngọc Thành."

Kim Thành là một thành phố cảng đông dân, gần sông gần biển, có nhiều đường thủy, bến tàu rải rác khắp nơi, giao thương tấp nập phồn vinh. Các nhà Trịnh, Hoắc, Lý, Hà đều là thế gia trong ngành vận chuyển đường thủy, sự nghiệp phát đạt, có dây mơ rễ má với nhau, địa vị và tàn sản của họ đều khiến người ta phải ngước nhìn.

Ông chủ của nhà họ Trịnh là Trịnh Bỉnh Nghĩa, người Kim Thành gọi là "Vua Thuyền", Trịnh Ngọc Thành là con trai trưởng của ông ta.

Từ đó, Trần Văn Cảng chuyển mình từ con trai một người lái xe thành con nuôi của một gia đình giàu có, là bạn học của "Thái tử". Ông Trịnh cho anh học chung với con mình, chuyện ăn mặc đi lại và học hành đều không phân biệt đối xử. Trần Văn Cảng dần lớn lên, cũng đã thành tài, có học thức, tính cách hiền lành, cả nhân phẩm lẫn ngoại hình đều xuất chúng. Ông Trịnh ngày càng quý mến người con nuôi thông minh, có năng lực này, luôn bảo anh phải chỉ dạy Trịnh Ngọc Thành nhiều hơn.

Trần Văn Cảng không có lý do gì để từ chối, luôn cùng ra cùng vào với Trịnh Ngọc Thành. Nhưng anh biết giới hạn của mình, biết tiến biết lùi, không bao giờ đặt mình ngang hàng với Trịnh Ngọc Thành trước mặt người khác. Ngày xưa, cha anh lái xe cho ông Trịnh, bây giờ anh đảm nhiệm việc xách cặp, chạy việc vặt, truyền tin, chăm lo những việc lặt vặt xung quanh Trịnh Ngọc Thành, như một cái bóng ôn hòa trầm lặng.

Cho đến ngày sinh nhật trưởng thành đó, khi ánh đèn rực rỡ trong phòng tiệc đã tắt, trong đêm tối, Trịnh Ngọc Thành nắm tay anh và nói, Văn Cảng, anh chưa bao giờ nghĩ em thấp kém hơn người khác, từ nay anh sẽ chăm sóc em.

Trịnh Ngọc Thành tuổi mười tám cao lớn đẹp trai, bốc đồng lại nhiệt tình, đôi mắt sáng như lửa, cuối cùng Trần Văn Cảng đã xiêu lòng.

Những tháng ngày sau đó, cũng chính Trịnh Ngọc Thành là người từng bước một kéo anh xuống vực thẳm.........

Trời đã gần tối, Trần Văn Cảng đã hết ca làm, một đồng nghiệp thay anh đứng ở quầy thu ngân. Những khách hàng phía sau thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn tiếp tục lén nhìn anh. Dù sao thì nửa khuôn mặt của anh cũng đã bị hủy hoại, nhìn rất kinh khủng, nhãn cầu bên phải cũng bị thương, những người khách nọ có lẽ đang hoài nghi liệu anh còn có thể dùng con mắt này để nhìn không.

Một người khuyết tật như anh muốn kiếm sống vốn đã khó khăn, lại còn bỏ học đại học, đã từng ở tù, anh tìm được việc làm ở cửa hàng tiện lợi này hoàn toàn là nhờ ông chủ thừa lòng trắc ẩn, lại dũng cảm hơn người. Bây giờ mà kể về những ngày tháng vinh quang trong quá khứ của mình, có lẽ chẳng ai thèm tin anh.

Anh đi dọc theo bờ sông, tầm mắt bỗng bị một sạp báo ven đường thu hút. Anh dừng lại một lát, mua một tờ báo giải trí. Đã gần cuối thu, gió lạnh thổi riết, hất tung những trang báo trên tay, trang nhất in hình khuôn mặt vẫn tươi tắn như ngày nào của Trịnh Ngọc Thành.

Vợ của Trịnh Ngọc Thành

- cô Hà

- hiện đang mang thai, không trang điểm, khuôn mặt toát lên vẻ đẹp của người mẹ. Người chồng chăm sóc cô rất chu đáo, hết lòng phục vụ, phóng viên đưa tin đã thêm cho bức ảnh này một dòng tiêu đề lớn bắt mắt, nói rằng cặp vợ chồng ân ái thật đáng ngưỡng mộ.

Sắc trời u ám, nước sông cuồn cuộn. Những bụi lau sậy ven sông đung đưa trong âm u tĩnh mịch, báo hiệu một cơn bão thê lương đang đến gần. Anh bỗng vuột tay, vài trang báo bị cơn gió mạnh cuốn bay đi mất, hất tung lên không trung rồi rơi xuống mặt sông, lênh đênh theo sóng.

Trần Văn Cảng không quan tâm đến chúng nữa. Anh đi bộ đến một cái gầm cầu bỏ hoang bị tô vẽ đầy hình Graffiti, lấy một điếu thuốc nhàu nát từ trong túi ra, lục lọi một lúc lâu rồi tìm thấy một chiếc bật lửa rẻ tiền chỉ được dùng làm quà tặng kèm. Anh lấy tay che gió, ngọn lửa bập bùng run rẩy, từng chút một l**m lên điếu thuốc.

Giấy không gói được lửa, anh và Trịnh Ngọc Thành lén lút qua lại trong hai năm, bị phơi bày trước mắt thiên hạ cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Đó là một giai đoạn đầy biến động đối với Trần Văn Cảng, trước tiên là phải chịu đựng rất nhiều lời đàm tiếu và vu khống vì vấn đề tình cảm, họ nói rằng anh không biết tự lượng sức, mơ tưởng trèo cao làm phượng hoàng, sau đó lại có người cáo buộc luận văn của anh là đạo văn, nhân phẩm kém cỏi, khiến anh lỡ mất cơ hội tu nghiệp nâng cao.

Về phần sau đó, Trịnh Ngọc Thành đã an ủi anh: "Đừng lo lắng, sẽ luôn có cách giải quyết. Lùi lại một bước, người bình thường cần bằng cấp chỉ để tìm được một công việc lý tưởng, còn với gia đình chúng ta, em và anh đều đang làm việc trong công ty, em làm việc xuất sắc, ba cũng công nhận em, chỉ cần Trịnh Thị còn tồn tại một ngày, sao em có thể không có việc làm được?"

Trần Văn Cảng thì lại không lạc quan như hắn. Trịnh Ngọc Thành nói như vậy thực chất cũng có một phần vì lòng ích kỷ, thay vì để anh ở trong tháp ngà, hắn hy vọng Trần Văn Cảng sẽ vào công ty giúp hắn.

Nhưng dù Trần Văn Cảng có thực sự yêu hắn thì cũng phải thừa nhận rằng về mặt sự nghiệp, cậu ấm Trịnh Ngọc Thành chỉ là chiếc gối thuê hoa, có tiếng mà không có miếng. Hắn không phải là người con trai duy nhất của ông Trịnh, mà nhà họ còn rất nhiều họ hàng, tất cả đều không dễ đối phó. Bọn họ như hổ rình mồi, Trịnh Ngọc Thành muốn có chỗ đứng vững chắc, muốn làm người cười đến cuối cùng thì cần sự giúp đỡ.

Tất nhiên Trần Văn Cảng sẽ giúp hắn, đây là thứ nhất. Thứ hai, ông Trịnh cũng đã cho con trai mình một lựa chọn tốt hơn. Ông Trịnh sắp đặt một cuộc hôn nhân thương mại môn đăng hộ đối cho Trịnh Ngọc Thành.

Trịnh Ngọc Thành thậm chí còn nổi giận đùng đùng khi biết chuyện hôn nhân này, nhưng cuối cùng hắn cũng chẳng thể làm gì được. Từ lâu Trần Văn Cảng đã biết rằng dù tự nguyện hay bị ép buộc, quanh đi quẩn lại, Trịnh Ngọc Thành chắc chắn vẫn sẽ đến với cô Hà kia.

Đây thực chất là một quyết định sáng suốt.

Trong nhà họ Trịnh, có những người làm việc chính đáng, cũng có những kẻ làm việc mờ ám, thậm chí kẻ sau còn nhiều hơn người trước, đi đến cuối cùng quả nhiên đã xảy ra chuyện, dính líu vào tội hình sự, còn liên quan đến Trịnh Ngọc Thành. Cuộc hôn nhân với nhà họ Hà không những có thể giữ hắn an toàn, mà còn mang lại cho hắn một tương lai tốt đẹp hơn.

Nhưng tội danh thì vẫn còn đó

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!