"Được rồi, đàn gà đã chạy hết. Chúng ta cũng nên quay về thôi."
Lục Vân Kiêu thấy Diệp Trừng nghiêm túc tiếp thu lời dạy bảo, trong lòng cảm thấy khá hài lòng. Dù năng lực của tiểu báo tuyết còn hạn chế, nhưng cậu rất nghe lời và hiểu chuyện.
"Hổ ca ca, chúng ta nhặt thêm ít trứng gà mang về làm bữa sáng cho ngày mai nhé."
Diệp Trừng nghĩ rằng động vật hoang dã không có thói quen tích trữ thức ăn, nhưng con người thì khác. Họ có thể làm thịt khô, ướp trứng để dự trữ thức ăn cho mùa đông. Nếu tuyết rơi dày đặc và con mồi trở nên khan hiếm, thì khi có đủ thức ăn dự trữ sẽ không lo bị đói.
Dù hiện tại mới là đầu mùa hè, nhưng Diệp Trừng hiểu rõ, trong tay có lương thực thì trong lòng không cần phải lo lắng. Nếu cậu có thể thức tỉnh dị năng không gian, thì việc dự trữ thức ăn sẽ càng dễ dàng hơn.
Nghĩ đến đây, Diệp Trừng bỗng cảm thấy dưới móng vuốt mình trở nên trống rỗng. Quả trứng gà vốn nằm dưới chân cậu đã biến mất.
Σ(Ò A Ó)!!!
Trời ạ!
Đúng là con cưng của ông trời mà! Cậu chỉ vừa nghĩ đến dị năng không gian, thế mà đã có ngay thật sao?
Nhìn quả trứng xuất hiện trên thảo nguyên rộng lớn trong tinh thần thức của mình, Diệp Trừng không khỏi kinh ngạc.
Dị năng của cậu còn bao nhiêu điều kỳ diệu nữa mà cậu chưa biết?
"Không cần quan tâm đ ến tôi, cậu muốn lấy thì cứ lấy."
Lục Vân Kiêu cảm thấy ăn vài quả trứng vào buổi sáng không đủ để hắn no bụng. Nhưng khẩu phần ăn uống của tiểu báo tuyết ít hơn, trứng gà có thể trở thành bữa ăn bổ sung dinh dưỡng.
"Hổ ca ca! Nhìn này, tôi lại thức tỉnh thêm một dị năng nữa, chính là không gian chứa đồ vật!"
Vừa nói, Diệp Trừng hưng phấn biểu diễn cho Lục Vân Kiêu xem. Từng quả trứng gà trên mặt đất lần lượt bị cậu thu vào không gian. Nơi đây có đến bảy, tám ổ trứng, nhưng cậu chỉ mới thu được ba, bốn ổ đã cảm thấy sức lực cạn kiệt.
Việc sử dụng tinh thần lực quá mức khiến đầu cậu như bị chiếc búa nện vào, đau nhói khủng khϊếp.
"Đừng dùng dị năng nữa! Cậu vẫn chưa trưởng thành, dị năng của cậu chưa hoàn toàn thức tỉnh. Nếu dùng quá sức sẽ làm tổn thương vùng tinh thần vực và ảnh hưởng đến cấp độ thức tỉnh dị năng khi cậu trưởng thành.
"Lục Vân Kiêu nhận ra tiểu báo tuyết có dấu hiệu bất thường, lập tức nghiêm túc hẳn lên. Hắn cúi đầu ngậm lấy tiểu báo đang đứng không vững, nhanh chóng mang cậu về hang động để nghỉ ngơi. Ban đầu hắn dự định đưa tiểu báo tuyết ra hồ nước để học cách bắt cá, nhưng tình hình hiện tại khiến hắn phải dời kế hoạch này sang ngày mai."Hổ ca ca, tôi thấy chóng mặt với buồn nôn quá.
Nếu biết sớm, tôi đã không khoe khoang tài cán thu thập mấy ổ trứng đó."
Diệp Trừng thầm nghĩ, vất vả lắm mới tìm được chỗ có trứng, tất nhiên phải gom hết mang về. Ai ngờ chỉ lơ là một chút mà đã sử dụng dị năng quá mức, dẫn đến tình trạng này.
Vẫn là do cậu quá yếu, chỉ vài chục quả trứng đã rút cạn tinh thần lực. Nếu là những con mồi có kích thước lớn như bò hay hươu, cậu hoàn toàn không thể thu vào không gian, thật đáng tiếc.
Hiện tại, Diệp Trừng rất mong mình có thể mau chóng trưởng thành, để dị năng hoàn toàn thức tỉnh. Như vậy, cậu có thể tích trữ thật nhiều lương thực, dù sau này Hổ ca ca không ở bên cạnh, cậu sẽ không lo bị đói.
"Buồn nôn là bình thường. Tiếp theo, cậu phải gạt bỏ mọi tạp niệm, giữ tâm an tĩnh rồi tiến vào trạng thái thiền định. Như vậy, tinh thần lực mới nhanh chóng khôi phục, và cậu sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa."
Lục Vân Kiêu chỉ cho Diệp Trừng cách khôi phục tinh thần lực. Đáng tiếc là cả hai đều đang ở hình dạng thú, không thể tu luyện "Ngưng Thần Quyết", nếu không tinh thần lực của tiểu báo tuyết sẽ hồi phục nhanh hơn nhiều.
"Ngưng Thần Quyết" là bộ pháp cổ xưa do một gia tộc ẩn thế của Lam Tinh Hoa Hạ giao nộp cho đế quốc và được công bố miễn phí cho toàn dân chúng học tập, chuyên dùng để rèn luyện và gia tăng tinh thần lực.
Tuy không còn thần kỳ như trong giới tu chân thời viễn cổ, có thể dời non lấp biển, hay cải tạo thiên địa. Nhưng nếu kiên trì luyện tập lâu dài cũng có thể gia tăng tinh thần lực một cách đáng kể.
Thực ra, các dị năng nguyên tố mà nhân loại thức tỉnh hiện nay rất giống với linh căn trong giới tu chân, có lẽ cùng nguồn gốc nhưng bất đồng hệ phái.
Thời đại tinh tế không chỉ có pháp quyết như "Ngưng Thần Quyết", mà ngay cả các phương pháp huyền học như bùa chú, đan dược cũng xuất hiện, không còn là điều hiếm lạ.
Diệp Trừng làm theo lời dạy của Lục Vân Kiêu, gạt bỏ mọi tạp niệm trong lòng, từ từ tiến vào trạng thái thiền định. Cơn đau nhức như bị kim châm trong đầu dần dần giảm bớt.
Do tiêu hao tinh thần lực quá mức, Diệp Trừng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Trong lúc thiền định, cậu dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!