Chương 7: (Vô Đề)

Dù rất đau lòng, nhưng Diệp Trừng vẫn còn lý trí. Cậu không chạy xa vì biết rằng những dã thú bên ngoài sẽ không tử tế như "Hổ ca ca

". Dù Hổ ca ca có đuổi cậu đi, thì cũng chỉ là những lời đe dọa mà thôi. Nếu không may gặp phải những dã thú hung ác, cái mạng nhỏ của cậu không thể đảm bảo được. Sau khi rời khỏi tầm mắt của bạch hổ, Diệp Trừng lén trèo lên một cái cây gần đó và quan sát về hướng hang động. Thấy hổ ca ca quay về hang, cậu mới dám lén lút quay trở lại. Trời cũng sắp tối, cậu không muốn bị coi là"món ăn nhẹ" giữa khu rừng.

Kế hoạch của Diệp Trừng khá tốt: buổi tối cậu sẽ nghỉ ngơi trên cây gần hang. Ở lãnh địa của Hổ ca ca, chắc sẽ không có con thú nào dám bén mảng. Nhưng kế hoạch không bao giờ suôn sẻ như cậu nghĩ.

Mùa hè trong rừng nguyên thủy thường có mưa lớn, cơn mưa bất chợt kèm theo sấm chớp khiến người ta không kịp trở tay.

Tiểu báo tuyết nhỏ đang ngủ say trên cành cây bị những hạt mưa to như hạt đậu đánh thức. Đôi mắt to tròn mơ màng nhìn lên, phát hiện tán cây không thể che được mưa.

Ngoài kia mưa to, bên trong là "mưa nhỏ."

Lông của báo tuyết rất dày, khi thấm nước sẽ trở nên nặng trĩu như chiếc chăn lông ngấm đầy nước.

Diệp Trừng tỉnh dậy khá muộn, hầu như toàn bộ lớp lông trên cơ thể cậu đều bị nước mưa làm ướt sũng. Không thể tiếp tục ở lại trên cây được nữa, cậu cảm thấy nếu cứ tiếp tục dầm mưa thế này, mình có thể sẽ bị cảm lạnh.

Cẩn thận leo xuống khỏi cây, Diệp Trừng lắc mạnh cơ thể để hất bớt nước trên lông. Dưới gốc cây tuy đỡ hơn trên cây một chút, nhưng lớp đất đã bị nước mưa làm mềm nhũn, chỉ cần đặt chân lên là lập tức thành một vũng lầy.

Mưa càng lúc càng lớn, những vũng đất mà Diệp Trừng vừa giẫm qua cũng nhanh chóng tích đầy nước. Kế hoạch tạm trú qua đêm dưới gốc cây của cậu hoàn toàn phá sản. Bây giờ vẫn còn khoảng ba, bốn tiếng nữa trời mới sáng, và cậu không biết cơn mưa sẽ kéo dài đến bao giờ.

Diệp Trừng không muốn ngồi chờ chết. Nghĩ đến cây chuối lớn bên ngoài hang của Hổ ca ca, cậu quyết định dùng lá chuối để che chắn mưa gió.

Không chần chừ, Diệp Trừng nhẹ nhàng rón rén tiến đến gần hang của Lục Vân Kiêu. Đúng như cậu dự đoán, ở đó có một bụi chuối khổng lồ. Cậu nhảy lên, kéo ngọn lá chuối xuống và đặt lên người mình. Một chiếc lều che mưa đơn sơ được dựng lên như vậy.

Lúc này, Diệp Trừng cảm thấy may mắn vì cơ thể mình vẫn còn khá nhỏ. Một chiếc lá chuối đủ để che kín toàn bộ người cậu. Mặc dù vẫn còn cảm nhận được vài giọt mưa, nhưng so với việc không có gì che chắn trong rừng thì đã tốt hơn nhiều.

Sau một đêm vật lộn, Diệp Trừng cuối cùng không thể chống lại cơn buồn ngủ và dần dần khép mắt lại, thϊếp đi.

Khi Lục Vân Kiêu bước ra ngoài, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn chính là tiểu báo tuyết đang nằm dưới mưa với chiếc lá chuối mỏng manh che thân. Cả người cậu đã bị ướt đẫm, cái đầu tròn xù xì thường ngày giờ đã teo tóp lại, trông vô cùng đáng thương.

Lục Vân Kiêu đã phát hiện Diệp Trừng khi cậu lén lút đến gần hang, nhưng hắn không có ý định can thiệp. Tuy nhiên, cơn mưa ngày càng lớn, kèm theo những tiếng sấm rền vang, khiến người ta cảm giác như cả khu rừng sẽ bị nhấn chìm.

Nghĩ đến tiểu báo tuyết vẫn còn ở bên ngoài dầm mưa, Lục Vân Kiêu cảm thấy để cậu ở ngoài như vậy thật sự không có chút nhân đạo. Nhất là khi đối phương đã từng làm tấm chiếu cỏ tặng hắn.

Khi nhìn thấy tấm chiếu, Lục Vân Kiêu đã có suy đoán rằng tiểu báo tuyết này hẳn từng là con người. Nhưng vì lý do nào đó mà cậu xuất hiện trên hành tinh nguyên thủy này trong hình dạng nửa thành niên.

Thở dài một hơi, Lục Vân Kiêu gặm tiểu báo tuyết nằm trong bùn đất, ướt sũng như con khỉ, và mang vào hang động khô ráo. Sau đó, hắn lại ra ngoài lấy thêm một chiếc lá chuối lớn, trải lên tấm chiếu cỏ, rồi đặt Diệp Trừng lên đó để cậu có thể nằm thoải mái hơn.

Hoàn thành mọi việc, Lục Vân Kiêu nhận ra lớp lông của mình cũng đã bị nước mưa làm ướt. Hắn lắc mạnh cơ thể để vẩy khô nước, sau đó nằm xuống ở một góc khác trong hang và chìm vào giấc ngủ chập chờn.

Cơn mưa lớn kéo dài đến tận sáng mới biến mất.

Cả khu rừng như được ngâm đầy nước, trở nên tươi mới hơn. Tiếng chim hót líu lo càng thêm rộn ràng.

Lục Vân Kiêu mở mắt, ánh nhìn trở nên thanh tỉnh. Đêm qua, khi tiểu báo tuyết ở bên, cơn đau trên người hắn đã giảm đi đáng kể.

Quay đầu nhìn về phía Diệp Trừng, hắn thấy cậu vẫn còn ngủ say. Có vẻ như biết mình đang ở nơi an toàn, cậu thoải mái đến mức lật ngửa bụng ra. Chiếc đuôi to và dài, dù đã bị mưa thấm ướt nằm gọn trong vòng tay nhỏ bé của Diệp Trừng, vừa vặn che đi những chỗ nhạy cảm quan trọng.

Lục Vân Kiêu không nhìn thêm nữa, hăn quay người rời khỏi hang, ra ngoài chuẩn bị đi săn mồi. Tiểu báo tuyết tối qua chắc chắn vẫn chưa ăn gì, giờ này hẳn là đã đói bụng.

Sau cơn mưa, rất nhiều nấm đã mọc lên.

Bàn chân của Lục Vân Kiêu giẫm vào lớp đất mềm, để lại những vết móng to lớn.

Hắn đến bờ hồ mà mình thường uống nước, bắt được hai con lợn rừng. Ăn hết một con rưỡi, phần còn lại hắn mang về cho tiểu báo tuyết làm bữa sáng và bữa trưa.

Thực ra, lúc bị Lục Vân Kiêu ngậm lấy, Diệp Trừng cũng cảm nhận được, nhưng cậu không còn đủ sức để mở mắt. Cậu cảm thấy cơ thể của mình như đang bị sốt, đầu óc trở nên mơ màng, chỉ muốn ngủ mãi. Vì như vậy, cậu không cần phải vất vả sinh tồn ở nơi hoang dã nữa.

Có lẽ khi thức dậy, cậu sẽ trở về hiện đại và trở về vòng tay ấm áp của cha mẹ, chứ không phải ở đây làm một tiểu báo tuyết nhỏ bé, cô đơn và không được ai yêu thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!