Chương 6: (Vô Đề)

Lục Vân Kiêu phớt lờ tiếng gọi của tiểu báo tuyết, thẳng thừng gặm cậu ra ngoài con dốc trước hang động rồi thả miệng. Một cục bông đen sì lăn ra, ngã dập mông xuống đất.

"Hổ ca ca! Sao anh có thể làm thế với tôi!"

"Tôi làm sao? Tôi không phải ba của cậu, không có nghĩa vụ lo việc ăn uống sinh hoạt của cậu.

"Lục Vân Kiêu cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả. Diệp Trừng mặc kệ cái mông bị ngã đau, cậu lăn một vòng rồi ôm chặt lấy chân sau của Lục Vân Kiêu."Người ta nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Anh chính là ba ba tái sinh của tôi. Hổ ca ca, thu nhận tôi đi! Tôi nhỏ xíu thế này, không chiếm nhiều chỗ đâu.

Xin anh đấy!

"Để được Hổ ca ca che chở, Diệp Trừng thật sự không màng đến lòng tự trọng. Cậu vừa khóc vừa ôm chặt lấy đôi chân to lớn của hắn. Còn kế hoạch ABC gì đó cậu nghĩ ra trước đó, bây giờ đều quên sạch. Trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ:"Đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn."

"Không được."

Dù Diệp Trừng khóc lóc thảm thiết thế nào cũng không lay chuyển được quyết tâm của Lục Vân Kiêu. Hắn khẽ vung chân, kéo tiểu báo tuyết đang bám chặt ra.

"Vì cái gì lại không được? Hổ ca ca, chỉ cần anh thu nhận tôi, tôi sẽ là đàn em trung thành của anh. Anh bảo tôi đi đông, tôi tuyệt đối không dám đi tây. Anh bảo tôi săn gà, tôi sẽ không đuổi vịt. Tôi còn có thể giúp anh mát -xa, rót trà dâng nước, thậm chí làm ấm giường nữa!"

Diệp Trừng nhớ đến những bộ phim truyền hình trước đây. Trong đó, khi đàn em nói những lời trung thành này, đàn anh thường sẽ rất vui. Cậu nghĩ chắc chắn Hổ ca ca cũng sẽ bị thuyết phục.

Đôi mắt xanh lam của Diệp Trừng bắt đầu rưng rưng nước mắt, cái mũi hồng hồng khụt khịt, trông đáng thương vô cùng. Bộ lông trắng của cậu vốn đã bị bùn đất làm bẩn, giờ khô lại thành từng mảng bết dính.

Lục Vân Kiêu nghe xong lời cậu nói, ánh mắt hổ màu tím đỏ lóe lên tia sáng. Nhưng vẫn lạnh lùng nói một câu:

"Không vì cái gì."

Sau đó quay lưng rời đi.

"Đợi đã, Hổ ca ca...

"Diệp Trừng không cam lòng, muốn gọi thêm. Nhưng không ngờ Lục Vân Kiêu nhảy lên vài bước rồi biến mất vào rừng sâu. Cậu muốn đuổi theo cũng không kịp, chỉ biết đứng ngây người nhìn bóng lưng hắn dần khuất dạng."Hừm, tính khí của Hổ ca ca thật là khó đoán."

Diệp Trừng cảm thấy có chút bực mình, nhưng sự tức giận này lại càng khơi dậy ý chí quyết tâm của cậu. Cậu không tin, với trí thông minh của mình lại không thể chinh phục được Hổ ca ca.

Đã quyết định trở thành tiểu đệ của ai đó, thì nhất định phải chứng minh giá trị của mình. Phải tận tụy vì lão đại, thậm chí không tiếc mạng sống. Đôi mắt tròn vo của Diệp Trừng khẽ đảo một vòng, cậu quyết định làm một chiếc giường bằng chiếu cho Hổ ca ca.

Nguyên liệu đã có sẵn, chính là đám cỏ lau mà Hổ ca ca mang về để lót sàn cho cậu. Nhớ lại những video thủ công tự làm mà mình từng xem, Diệp Trừng cảm thấy việc này cũng không quá khó khăn.

Mặc dù giờ cậu chỉ có đôi chân báo tuyết, không thể tiện lợi như đôi tay con người. Nhưng chỉ cần làm hình dáng đơn giản, không cần quá hoàn hảo, chắc cũng không thành vấn đề.

Diệp Trừng bắt đầu thử nghiệm.

Không ngờ, cậu lại có thiên phú với mấy việc thủ công. Chỉ trong một buổi chiều, chiếc chiếu bằng cỏ đã được hoàn thành. Tuy rằng không bền bỉ và dễ bị hỏng, nhưng ít nhất cũng thể hiện được tấm lòng của cậu.

Cậu thử nằm lên chiếc chiếu, cảm thấy không khác biệt lắm. Dĩ nhiên không thể so với nệm mềm mại, nhưng ít ra thoải mái hơn việc nằm trực tiếp trên đất.

Sau khi hoàn thành tác phẩm, Diệp Trừng ra ngồi trước cửa hang đợi Hổ ca ca trở về, cậu háo hức muốn khoe tác phẩm của mình.

Lục Vân Kiêu, sau khi nghe những lời của Diệp Trừng. Hắn không nhịn được mà nghi ngờ rằng cậu là nhân loại hóa thành dã thú. Bởi vì chỉ có con người mới biết đến những việc như massage, pha trà, hay làm ấm giường.

Tuy nhiên, vẫn có nhiều điều không thể giải thích.

Diệp Trừng rõ ràng chỉ là tiểu báo tuyết chưa trưởng thành. Mà trẻ vị thành niên không thể hoá thành dạng thú, chỉ ngoại trừ những năm đầu đời hoặc đã trưởng thành ở tuổi 18 mới có thể hoá thú.

Ngay cả khi tinh thần vực bị rách nát, người thường sẽ không hóa thành dã thú không có lý trí, nhưng đồng thời cũng mất đi cơ hội thức tỉnh dị năng.

Ngoài ra, Diệp Trừng dường như không có bất kỳ kiến thức hay kỹ năng sinh tồn nào ở rừng nguyên thủy. Mà báo tuyết hoang dã tuyệt đối sẽ không đến nơi rừng rậm rậm rạp che kín ánh mặt trời như thế này, bởi khí hậu nóng ẩm không phù hợp với bộ lông dày chịu lạnh của chúng.

Nhưng Diệp Trừng lại không có ý định rời khỏi đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!