Sau một hồi nô đùa, vẫn là Diệp Trừng đầu tiên không chịu nổi, xin tha trước người đàn ông kia, dù sao đối phương chỉ cần một tay cũng có thể trị cậu m ngoan ngoãn.
Dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của vài người bạn nhỏ, mọi người đã trải qua vài ngày yên ổn, chủ yếu là không có chuyện những con chim độc kia đột nhiên kéo đến đen nghịt một mảng lớn như trước.
Nếu chỉ có lác đác hai ba con, Nguyên Ưng một mình cũng có thể giải quyết.
Nhưng trời không chiều lòng người, ngày lành chưa được một tuần, Nguyên Ưng đã phát hiện những động vật bị nhiễm bệnh đang điên cuồng chạy về phía bắc, nơi chúng đi qua không còn một mảnh giáp, tựa như đã mất hết lý trí.
Cho dù phía trước là bức tường phía nam, chúng cũng phải đâm thủng một lỗ mới chịu dừng lại.
Thậm chí đầu đã vỡ toạc trên đá, máu chảy đầm đìa cũng không biết mệt mỏi mà điên cuồng chạy.
"Những động vật đó có lẽ không còn có thể coi là sinh vật sống nữa rồi, chúng ta phải làm sao đây?"
Diệp Trừng tuy rằng không tận mắt chứng kiến cảnh tượng thảm khốc đó, nhưng cậu cũng đã xem một vài bộ phim mạt thế, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh Nguyên Ưng miêu tả.
Trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng sợ và bất an, dù sao cậu từ nhỏ đã sống trong thời bình, hơn nữa còn là thiếu gia nhỏ được nhà họ Diệp nuôi dưỡng tỉ mỉ, nếu không phải xuyên không, có lẽ đến gà sống cậu còn chưa có cơ hội chạm vào.
Diệp Trừng nhìn người đàn ông bên cạnh đang hơi nhíu mày, toàn thân dâng lên một cỗ sát khí, trong lòng dâng lên một tia an toàn, cũng may trên hành tinh này cậu đã gặp được Lục Vân Kiêu, nếu không bây giờ cỏ trên mộ cậu đã cao ba mét rồi.
"Nguyên Ưng, cậu luôn chú ý động tĩnh của đám động vật kia, A Trừng, cậu và A Kim, Ngao Tuyết cùng nhau thu dọn đồ đạc, nơi này không thể ở lại được nữa."
Lục Vân Kiêu từ sớm khi nhìn thấy đám chim độc kia, trong lòng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, ở trên một hành tinh nguyên thủy không có gì cả, chỉ một mình hắn không có cách nào giết hết sinh vật bị nhiễm bệnh của cả một hành tinh, cho nên bọn họ chỉ có thể tìm đường khác.
"Lục đại ca, chúng ta đi đâu?"
Diệp Trừng nghe vậy trợn tròn đôi mắt to tròn, cậu không nghĩ tới phải từ bỏ căn nhà gỗ mà bọn họ vất vả lắm mới dựng được.
"Đi về phía nam, tìm nguồn gốc của độc trùng, giải quyết nó.
"Giọng điệu của Lục Vân Kiêu nghiêm túc, trong mắt lộ ra một tia kiên định, tựa như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén không thể đỡ, ánh sáng lạnh lẽo bức người. Diệp Trừng: !!! Đại lão quả nhiên là đại lão, suy nghĩ của hắn và thường dân như cậu hoàn toàn khác nhau, cậu chỉ muốn trốn tránh, sống yên ổn một góc, đợi đến khi loạn lạc kết thúc là được. Không ngờ Lục Vân Kiêu lại chủ động tấn công, đánh thẳng vào sào huyệt."Lục đại ca, anh có chắc không? Vùng tinh thần của anh vẫn còn độc trùng chưa loại bỏ hết mà."
Diệp Trừng ngưỡng mộ sự quả quyết của Lục Vân Kiêu, nhưng cũng lo lắng cho cơ thể hắn, dù sao bây giờ hắn cũng không phát huy được toàn bộ thực lực của mình, chuyến đi này chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn.
"Không có nắm chắc hoàn toàn."
Lục Vân Kiêu cúi đầu nhìn đôi mắt long lanh như nước của Diệp Trừng, trong đó tràn đầy sự lo lắng cho hắn và nỗi sợ hãi đối với những điều chưa biết.
"Nhưng ở lại đây chờ chết, không phải là phong cách của tôi.
"Lục Vân Kiêu giơ tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Trừng, không nhịn được khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng an ủi nhưng lại mang theo một chút mùi thuốc súng lên môi cậu. Ngước mắt lên lần nữa, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn Diệp Trừng tràn đầy chân thành và tự tin."Tin tôi.
"Diệp Trừng đương nhiên vô điều kiện tin tưởng Lục Vân Kiêu, nhưng trong đầu cậu lúc này lại trống rỗng vì nụ hôn bất ngờ kia. Giờ phút này cả người cậu tựa như đang lơ lửng trên mây, mơ mơ màng màng không biết phải làm gì, cho đến khi tiếng cười khẽ của Lục Vân Kiêu kéo hồn cậu trở về."Cười cái gì mà cười?"
Diệp Trừng tức giận phồng má, căn bản không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú dị thường của Lục Vân Kiêu, chỉ có thể giả vờ bận rộn thu dọn đồ đạc, làm cho những thứ trong tay va vào nhau kêu lách tách, để xua tan sự nóng nảy xấu hổ trong lòng.
Lục Vân Kiêu đương nhiên không dám đổ thêm dầu vào lửa lúc này, hơn nữa hắn còn có việc phải làm, liền xoay người để lại không gian cho Diệp Trừng bình tĩnh lại.
Đồ đạc trong nhà gỗ không nhiều, Diệp Trừng chỉ mất một buổi sáng đã thu dọn xong, tất cả đều được cậu bỏ vào không gian của mình, ngay cả đồ đạc của những người bạn nhỏ cũng vậy, căn bản không chiếm bao nhiêu chỗ.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Lục Vân Kiêu không chậm trễ, dẫn mọi người lên đường về phía nam, bởi vì có Nguyên Ưng là chim trinh sát, bọn họ đã tránh được những đàn thú điên cuồng một cách an toàn, không đụng phải chúng.
Làm như vậy cũng cố gắng bảo toàn lực lượng của bọn họ, không cần tốn thời gian hồi phục trên đường, cho nên cũng đến bờ biển sớm hơn trước rất nhiều.
Diệp Trừng đã từng nghĩ đến việc trở lại bờ biển có lẽ sẽ vui vẻ, hưng phấn, kích động, nhưng cậu không ngờ rằng, biển cả xuất hiện trước mắt mọi người lần này lại là một cảnh tượng tiêu điều xơ xác.
Biển xanh bao la với trời xanh mây trắng bãi cát vàng trước đây đẹp đẽ bao nhiêu, thì biển cả xám xịt bẩn thỉu bây giờ lại khiến người ta tiếc nuối bấy nhiêu.
"Xem ra, biển cả nơi này chính là nguồn gốc gây ra thảm họa này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!