Không biết bao lâu trôi qua, trước mắt Diệp Trừng phủ một làn khói trắng, mũi ngửi thấy mùi khét khó chịu, những con chim lọt lưới đều bị A Kim dùng lửa đốt chết, phần lớn đã biến thành xác cháy trong lưới sắt.
"A Kim, bảo Ngạo Tuyết thêm củi vào, đốt cho sạch sẽ đi."
Diệp Trừng lấy tay bịt mũi, nhưng vẫn không ngăn được mùi khó chịu kia.
"Sao rồi, cơ thể ổn không?"
Lo lắng Lục Vân Kiêu sử dụng quá nhiều dị năng sẽ khiến tinh thần vực của bản thân suy yếu, đợi mọi chuyện kết thúc, Diệp Trừng vội vàng đi đến bên cạnh hắn, lặng lẽ truyền dị năng chữa trị.
"Có em ở đây, đương nhiên sẽ không sao, anh bây giờ khỏe hơn nhiều rồi.
"Dễ dàng tiêu diệt được đám chim độc kia, nhưng Lục Vân Kiêu vẫn không yên tâm, dù sao trùng độc có tính lây nhiễm cực mạnh, chim đã bị nhiễm, vậy thì động vật trên cạn và dưới biển đều có khả năng bị nhiễm. Nếu thật là như vậy, bọn họ e rằng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, đến lúc đó sinh vật trên toàn hành tinh đều bị trùng độc lây nhiễm, cuối cùng biến thành một hành tinh chết."Chúng ta không thể lơ là cảnh giác, nếu có những động vật khác cũng bị trùng độc lây nhiễm, chúng ta cố gắng giết chúng, tránh để trùng độc lây lan rộng hơn.
"Lục Vân Kiêu nói nỗi lo lắng của mình cho Diệp Trừng nghe, hy vọng Diệp Trừng nâng cao cảnh giác. Mặc dù Diệp Trừng chưa từng trải qua thời kỳ dịch bệnh hoành hành trong lịch sử, nhưng cậu cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng nếu trùng độc lan rộng, phá hủy hành tinh xinh đẹp này."Em hiểu rồi, em sẽ bảo Nguyên Ưng mỗi ngày đi tuần tra thêm vài lần, A Kim và Ngạo Tuyết giúp em làm bẫy, anh thì giữ sức lực làm con át chủ bài của chúng ta."
Diệp Trừng rất nhanh đã phân chia công việc đại khái, trước cơn đại nạn, tập thể của bọn họ đương nhiên phải hành động, mỗi người đều có trách nhiệm và nghĩa vụ tương ứng.
"Mama, con con con!"
Diệu Diệu giơ cao tay trong bong bóng nước, sợ Diệp Trừng bỏ quên nó.
"Diệu Diệu cứ đi theo mama, chỗ nào cần thì con giúp đỡ, được không?
"Diệp Trừng không muốn để Diệu Diệu một đứa trẻ tham gia vào chuyện này, nhưng thấy Diệu Diệu tích cực như vậy, không nỡ làm tổn thương sự tự tin của con, liền giao cho cô bé một công việc đơn giản. Bọn họ vừa nói xong, bên kia A Kim đã đốt xong hết xác chim, Ngạo Tuyết dùng dây leo làm thành thùng đựng tro và xương vụn, cuối cùng Diệp Trừng đào một cái hố lớn, chôn cái thùng xuống, cuộc khủng hoảng bất ngờ này mới hoàn toàn được giải quyết."Sau này làm phiền cậu mỗi ngày đi tuần tra vài lần rồi, một khi phát hiện có gì kỳ lạ, nhất định phải về báo cho chúng tôi biết."
Diệp Trừng giao công việc quan trọng là cảnh báo cho Nguyên Ưng, bởi vì chỉ có nó mới có điều kiện như vậy, bay cao, nhìn xa.
"Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ mỗi ngày bay một vòng."
Nguyên Ưng giọng điệu trầm ổn nhận lấy nhiệm vụ Diệp Trừng giao cho.
"Chúng ta về nghỉ ngơi thôi, mệt cả buổi rồi, ngày mai đến nhà gỗ ăn sáng cùng nhau, tôi có chuyện muốn bàn với mọi người."
Bây giờ đã rất muộn rồi, Diệp Trừng mệt cả buổi chiều, đến cả giấc trưa cũng không ngủ, lúc này thả lỏng liền cảm thấy buồn ngủ.
Chuyện ngày mai cứ để ngày mai tính, cậu muốn về ngủ.
Mấy người chào tạm biệt nhau, trở về nơi ở của mình nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai tập trung ở nhà gỗ của Diệp Trừng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Trừng đã bị tiếng đập cửa đánh thức, bên ngoài trời vẫn còn tờ mờ sáng, Diệu Diệu, người thường tỉnh dậy sớm nhất, vẫn chưa dậy.
Diệp Trừng ngáp một tiếng, đẩy cửa gỗ ra, để A Kim và bọn họ vào.
Trong nhà gỗ vẫn còn hơi ấm sau khi đốt lửa hôm qua, bây giờ Lục Vân Kiêu lại nhóm lửa, nhiệt độ trong phòng từ từ tăng lên.
"Chưa ăn sáng đúng không, mọi người đợi một lát, tôi đi rửa mặt đã, đợi anh Lục làm xong bữa sáng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
"Diệp Trừng dùng nước đá lạnh buốt rửa mặt, cả người bị lạnh đến run lên, cũng tỉnh táo hoàn toàn. Không lâu sau, Diệp Trừng giúp Lục Vân Kiêu làm xong bữa sáng, A Kim bọn họ thấy ít, Diệp Trừng liền chia thịt đã chuẩn bị cho bọn họ ăn."Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây, là muốn nói với mọi người, đám chim trùng độc kia có khả năng không chỉ có một đàn, cũng có khả năng không chỉ có chim, nếu tình hình xấu đi, động vật trên cạn sau khi săn bắt và ăn thịt chim trùng độc cũng có khả năng bị nhiễm trùng độc."
Hôm qua khi làm lồ ng sắt, Diệp Trừng đã nói cho bọn họ biết trùng độc là gì, cũng như một số đặc tính của trùng độc, nên bây giờ Diệp Trừng chỉ cần nhắc nhẹ, bọn họ đã hiểu rõ.
"Vậy phải làm sao? Đám chim đó bay từ phía nam đến, sau này chúng ta không đi về phía nam nữa là được, phía bắc không có tình huống như vậy."
A Kim nghe vậy cũng không ăn thịt nữa, vội vàng ngẩng đầu nhìn Diệp Trừng, oán trách với cậu.
Bọn họ đều sống bằng nghề săn bắt, nếu động vật trên cạn bị nhiễm bệnh, vậy bọn họ còn ăn thịt được không.
"Không lạc quan như vậy đâu, A Kim, cậu nghe tôi nói này, đám chim trùng độc chỉ là món khai vị thôi, từ khi chúng ta gặp Nguyên Ưng đến giờ đã hơn nửa tháng rồi, ít nhất cũng có hàng ngàn hàng vạn con chim đã bị nhiễm bệnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!